Chương trước
Chương sau
Hạ Tinh Thần cũng không muốn bản thân cô làm việc mất tinh thần như vậy nhưng đứa nhỏ này còn ở đây, cô thật sự không an tâm chút nào.

Bên này, cuộc điện thoại với Trì Vị Ương còn chưa tắt, người giúp việc đã vội vã gõ cửa, đi vào. Hạ Tinh Thần chưa kịp hỏi, người giúp việc đã nói: "Cô Hạ, cô Bạch tới rồi, cô ấy nói đến thăm cậu chủ."

Hạ Tinh Thần đột nhiên cảm thấy mơ hồ, chốc lát sau mới nhớ ra là ai: "Cô Bạch là chị gái của ngài Tổng thống sao?”

"Vâng, cô Hạ."

Trì Vị Ương ở bên kia nghe được: "Bộ trưởng Bạch đến à? Bộ trưởng Bạch là một nữ trung hào kiệt, tớ rất ngưỡng mộ cô ấy! Tinh Thần, lát nữa cậu gặp cô ấy hãy nhớ thay tớ bày tỏ sự ngưỡng mộ vô bờ này.”

Hạ Tinh Thần trợn trắng mắt: "Tắt đây!"

Bạch Minh Diệp là Bộ trưởng Bộ an ninh nước S, nữ anh hùng nổi tiếng khắp nước này, biết bao nhiêu phụ nữ đều coi cô như tượng đài, Hạ Tinh Thần cũng không ngoại lệ.

Sự kiện nổi tiếng nhất của cô đã xảy ra vào nhiều năm trước, khi ấy cô mới mười tám tuổi đã liều lĩnh xông vào hang ổ nằm vùng trong đó khiến người nghe người sợ. Lúc gặp được thủ lĩnh của quân đoàn lính đánh thuê Dạ Việt, cô đã dũng cảm chặt đứt cánh tay phải của Dạ Việt, khiến anh ta bị thương nặng.

sự kiện này khiến Bạch Minh Diệp nổi tiếng toàn thế giới, và là sự kiện đặt nền móng để giờ đây cô trở thành nữ Bộ trưởng đầu tiên của Bộ An ninh nước S.

Hạ Tinh Thần soi gương sửa lại quần áo rồi mới ra khỏi phòng ngủ.

Còn chưa đến cửa phòng cậu bé đã nghe thấy âm thanh vui vẻ của Hạ Đại Bạch: “Bác ơi, người ta rất nhớ bác đó nha!”

"Đến đây để bác ôm một cái nào." Giọng nói của Bạch Minh Diệp rất dễ nghe, bẩm sinh đã có chút dịu dàng, nói rõ hơn thì đó chính là cách mà phụ nữ có thể lấy mạng đàn ông. Bởi ngay cả Dạ Việt cũng rơi vào tay cô thì có thể tưởng tượng sự quyến rũ của cô lớn đến thế nào.

Hạ Tinh Thần đứng ở cửa, chỉ thấy Hạ Đại Bạch vẫn mặc đồ ngủ đang ngồi trên giường điên cuồng giơ hai tay lên đòi cô ôm.

Hôm nay Bạch Minh Diệp không mặc đồng phục nhưng mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân. Chiếc váy đỏ tươi như một đóa anh túc xinh đẹp, vừa mị hoặc vừa thơ mộng, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ phía sau, cả người cô thoạt nhìn trông cực kỳ phong tình.

Thật khó tưởng tượng ra một người phụ nữ như vậy làm thế nào để đột nhập vào một đám đàn ông khủng bố ấy. Nếu không phải đã nghe về cô, người khác thật sự không thể nghĩ đến cô có một thân thủ tuyệt vời và một kỹ năng thiện xạ siêu tốt.

"Mèo nhỏ tham lam, sau này không được phép ăn linh tinh nữa biết chưa?” Bạch Minh Diệp khi nói chuyện với đứa nhỏ cũng khá dịu dàng.

Hạ Đại Bạch thích mỹ nữ, Bạch Minh Diệp mới cười với cậu bé một cái, ôm một cái, cậu bé đã gật đầu lia lại, liên tục nói.

"Bác, bác ơi, ông bà nội không đến thăm Đại Bạch sao?"

"Bác không dám nói với họ. Họ lớn tuổi rồi, nếu biết cháu bị bệnh nặng như vậy thì chắc chắn sẽ đổ bệnh mất. Sau đó nói không chừng còn mắng cho ba cháu một trận. Nhưng ba cháu đúng thật là không chăm sóc cháu gì cả.”

Hạ Tinh Thần nghe xong cảm thấy áy náy với đứa nhỏ, là tại cô không chăm sóc tốt Đại Bạch.

Nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô từng lo lắng Đại Bạch ở nhà họ phải chịu ủy khuất, xem ra hoàn toàn là do cô nghĩ nhiều rồi. Chỉ cần nghe Bộ trưởng Bạch nói chuyện thì rõ ràng gia đình họ rất nuông chiều thằng bé.

"Cô Hạ."Trong lúc đang suy nghĩ, Bạch Minh Diệp đã nhìn thấy cô đứng ở cửa.

Cô hoàn hồn, mỉm cười: "Bộ trưởng Bạch."

"Đại Bảo." Đại Bạch gọi cô một tiếng, bàn tay nhỏ bé hướng về phía cô nắm lấy. Hạ Tinh Thần đi đến, đón đứa bé từ trong ngực Bạch Minh Diệp. Cô sờ lên đầu đứa nhỏ, xác nhận không còn sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đại Bạch rất đáng yêu. Lần trước vào sinh nhật Dạ Kình, nó có đưa thằng nhóc về gặp ba mẹ, hai ông bà cũng rất yêu thương đứa bé này. Gần đây, họ suốt ngày đều hỏi xem bao giờ thì thằng nhóc về bên ấy thăm hai ông bà.”

Hạ Tinh Thần động khoé môi: "Chờ ngài Tổng thống về, anh ấy nhất định sẽ sắp xếp.”

"Ừm." Bạch Minh Diệp đã gặp Hạ Tinh Thần, nhưng trước đây khi ở bữa tiệc mọi người đều rất bận rộn nên cũng xem như chưa thật sự quen biết nhau. Bây giờ, cô mới nhìn kỹ Hạ Tinh Thần, nói: "Lần trước sinh nhật Dạ Kình, nó nói với tôi muốn đưa cô về nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy cô, nên cảm thấy rất tiếc nuối.”

Trong lòng Hạ Tinh Thần rất bất ngờ, thâm tâm run lên.

Ngày đó, Bạch Dạ Kình vốn đã hẹn cô, hoá ra là muốn đưa cô về, cùng nhau gặp ba mẹ? Cô chưa bao giờ nghĩ đến…

Vậy nên những gì anh nghĩ là muốn đưa cô về gặp ba mẹ anh?



Cũng vào lúc này, ở bên kia.

Nhà họ Tống.

Tống Duy Nhất học cắm hoa ở sảnh ngoài trời. Trong phòng khách sang trọng, hương thơm của hoa lan toả khắp không gian.

Người giúp việc cầm một tập tài liệu, đi tới: "Cô Tống, đây là chuyển phát nhanh của cô vừa được gửi đến."

"Mở ra giúp tôi." Tống Duy Nhất không ngẩng đầu lên, thong thả cắm bông hoa cuối cùng vào bình. Phu nhân Phó tổng thống Mai Lưu Ly ngồi bên cạnh, đặt tách trà xuống, sau khi xem xong thì khen ngợi: “Không tồi, tay nghề có tiến bộ.”

"Đó là tất nhiên. Con gái mẹ thông minh như vậy, học cái gì cũng nhanh.” Tống Duy Nhất đắc ý nói.

"Con đó, con đó, thứ khác không biết chứ khoe khoang khoác lác lại là số một. Sau này con sẽ là phu nhân tổng thống. Con muốn người ta chê người nhà mình sao!”

Nghe được bốn chữ "Phu nhân tổng thống" Tống Duy Nhất cười rộ lên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Lúc này, người giúp việc đã mở xong chuyển phát nhanh nhưng đương nhiên sẽ không dám đọc những thứ bên trong. Tống Duy Nhất cầm lấy khăn mặt người giúp việc đưa tới, lau sạch tay rồi mới nói: "Ai gửi cho mình vậy?"

Cô ta lẩm bẩm trong lúc cầm lấy chuyển phát nhanh để xem. Phía ngoài ngoại trừ thông tin của cô ta ra thì không có bất kỳ thông tin nào từ người gửi.

"Kỳ lạ."

Cô ta hoài nghi lấy những thứ bên trong ra xem.

Không xem còn ổn, xem rồi thì sắc mặt thay đổi luôn. Bên trong là một tập ảnh và người trong hình là...

Sắc mặt Tống Duy Nhất trắng bệch, tay nắm lấy xấp ảnh này có chút run rẩy. Cô ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong bức ảnh, sự oán giận nổi lên ánh mắt tựa như có thể xuyên vào bức ảnh băm nhỏ người trong đó ra.

"Ghê tởm! Thật ghê tởm!" Cô ta tức giận đến nỗi giọng nói cũng run lên.

Mai Lưu Ly nhìn thấy bộ dạng này của con gái, lập tức đứng dậy, "Chuyện gì khiến con tức giận như vậy? Cầm lại đây cho mẹ xem một chút.”

Nói xong, bà ta đã nhận được tấm hình. Mai Lưu Ly cũng nhanh chóng tức đến lồng ngực khó chịu, đập lên tay vịn của ghế: “Tên này còn không thèm đặt nhà họ Tống chúng ta vào mắt! Dám công khai làm ra loại chuyện đó với phụ nữ ngay trên xe buýt!”

Tống Duy tức giận lập tức xé ảnh, vô cùng tàn bạo giống như xé Hạ Tinh Thần.

Mai Lưu Ly nói: "Con cũng đừng tức giận như vậy, bây giờ mẹ bảo người đi điều tra người phụ nữ này, xem thử cô ta là ai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.