Chương trước
Chương sau
Người này lại tức giận!

Sao anh lại để ý đến Hứa Nham nhiều như vậy? Có phải vì cô thất hứa và bỏ lỡ sinh nhật của anh không?

Hạ Tinh Thần có chút bất đắc dĩ thở dài.

Kết quả là khi ba người lại đi dạo một lúc nữa, sắc mặt của người nào đó vẫn rất khó coi. Thỉnh thoảng, khi Hạ Tinh Thần cố ý nói chuyện với anh, anh cũng trở nên hờ hững chỉ nói với cô một hai chữ, nhiều khi anh thậm chí còn không nói chữ nào mà chỉ hừ một tiếng.

Hạ Tinh Thần chạm vào vách tường mấy lần, cũng tự thấy mất mặt, dứt khoát không để ý tới anh. Cô nắm tay con trai đi ở phía trước vừa nói vừa cười, sắc mặt anh lạnh lẽo đi theo phía sau.

Cô cảm thấy cô thật sự không hiểu được người đàn ông này, rõ ràng sắc mặt vốn đã tồi tệ như vậy, anh lại nhìn cô với vẻ vừa khó chịu vừa thiếu kiên nhẫn trước một đám đông như vậy, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách một mét đi theo phía sau.

Hạ Tinh Thần đi dạo đến khu hải sản. Hạ Đại Bạch nói muốn ăn cua nên cô đã bảo người ta buộc mấy con cua lại và định tối nay sẽ hấp chúng cho con mèo nhỏ háu ăn này nếm thử.

"Cô ơi, cô cầm lấy đi." Người phục vụ cân mấy con cua và bỏ vào trong túi giấy đưa cho cô.

"Cảm ơn." Trong tay Hạ Tinh Thần cầm lấy túi giấy nói.

"A!" Cô vừa mới cầm túi trên tay, ngón giữa bên tay phải đột nhiên đau đớn, cô kêu nhỏ một tiếng cúi đầu nhìn xuống thấy trên ngón tay bị chảy máu. Thì ra là càng cua chọc thủng túi làm xước tay của cô.

"Đại Bảo, mẹ làm sao vậy?" Hạ Đại Bạch ngẩng đầu nhìn, đứng ở bên cạnh cô lo lắng đến mức giậm chân.

Cô còn chưa kịp nói gì, một bóng đen chạy đến. Thì ra là Bạch Dạ Kình, người đang giận dỗi cách bọn họ một mét đã đi đến trước mặt cô.

Tay cô bị anh cầm lấy. Anh liếc nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Tinh Thần hỏi: "Sao tay chân cô lại vụng về thế?"

Rõ ràng là giọng nói trách cứ, hơn nữa sắc mặt đen kịt của anh thật sự rất hung dữ, nhưng Hạ Tinh Thần lại không tức giận chút nào, trái lại trong lòng rất ấm áp. Cứ mặc kệ anh nắm ngón tay của mình và lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi."

Bạch Dạ Kình nhìn xuống cũng không nói gì nữa. Hạ Tinh Thần thu lại ngón tay.

Dù sao thì tâm trạng của anh cũng không tốt. Tâm trạng của anh không tốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tâm trạng của Hạ Đại Bạch.

Bởi vì...

Khi bàn tay mềm mại của Đại Bạch vươn ra cầm lấy thanh sôcôla, phía trên đầu cậu bé vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Không được ăn đồ ngọt, con không muốn răng nữa à?"

Cậu bé lùi lại đi lấy cái thứ hai là khoai tây chiên.

"Thực phẩm chiên là chất gây ung thư! Không được ăn."

Cậu bé nghiến răng cầm lấy thức ăn đã nấu chín.

"Không được ăn thức ăn rác rưởi!"

Cậu bé lẩm bẩm một tiếng và ôm một chai coca.

"Không được uống đồ uống có ga!"

Rốt cuộc Hạ Đại Bạch tủi thân đến mức nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống, đôi mắt to ngập nước nhìn Hạ Tinh Thần, hai tay nhỏ ôm lấy đùi cô với dáng vẻ vô cùng đáng thương muốn được an ủi nói: "Đại Bảo, Tiểu Bạch bắt nạt người..."

Hạ Tinh Thần không thể chịu được ánh mắt đó của cậu bé. Trái tim đều đã mềm thành nước. Nhìn Bạch Dạ Kình với ánh mắt khẩn cầu, anh mím môi không chút động lòng nói: "Không thể thương lượng."

"..." Hạ Tinh Thần nhìn Hạ Đại Bạch bằng ánh mắt thương mà không giúp gì được.

Hạ Đại Bạch hoàn toàn suy sụp nói: "Sau này con không bao giờ muốn cùng Tiểu Bạch đi dạo siêu thị..."

Ba đúng là đáng ghét!

Cậu bé lẩm bẩm, buông chân Hạ Tinh Thần ra và giận dỗi đi tới khu thanh toán.

Hạ Tinh Thần bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ này vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười. Lúc đầu đi dạo siêu thị rất vui vẻ, kết quả một người rồi hai người đều tức giận quay trở về. Cũng may là những chuyện như thế này rất ít khi xảy ra, nếu không thì cô sẽ vô cùng đau đầu.

Khi Hạ Tinh Thần chuẩn bị lấy tiền để trả, một thẻ vàng đã được đưa tới trước mặt nhân viên thu ngân. Thẻ vàng này tượng trưng cho thân phận, cả nước chỉ phát hành có mấy thẻ mà những người sở hữu nó đều là những người có thân phận cao quý hoặc con cái nhà tài phiệt nào đó, tất nhiên là không có ngoại lệ. Vì vậy, khi thẻ được lấy ra ánh mắt của nhân viên thu ngân mở to nhìn chằm chằm cái thẻ đó không nhịn được nhìn về phía người đàn ông.

Sắc mặt anh tràn đầy lạnh lùng, anh liếc nhìn nhân viên thu ngân, ánh mắt đó tràn ngập vẻ uy hiếp, ngay lập tức khiến cho ánh mắt tìm tòi của nhân viên kia thu trở về và ngoan ngoãn cúi đầu làm việc của mình.

Hạ Tinh Thần cũng đang tò mò nhìn vào cái thẻ đó, không ai chú ý đến ở bên cạnh Hạ Đại Bạch vừa lẩm bẩm vừa nhân cơ hội ném một hộp kẹo đủ màu sắc rực rỡ vào trong giỏ.



Đi dạo được một vòng Hạ Đại Bạch cảm thấy mệt mỏi. Một tay Bạch Dạ Kình bế cậu bé, tay còn lại xách túi đồ to vừa mua trong siêu thị.

Lúc ba người đi ra, Lãnh Phi đã đứng chờ ở bên ngoài. Thấy bọn họ bước ra, cậu ta cung kính mở cửa xe, một người khác vội vàng đi đến cầm lấy túi đồ.

Hạ Tinh Thần cũng cùng lên xe và nhờ Lãnh Phi đưa mình về nhà. Hạ Đại Bạch buồn ngủ đến mức hai mí mắt đã đánh nhau, ngồi trong lòng Hạ Tinh Thần cũng không dám ngủ, một khi cậu bé ngủ quên, ba cậu bé nhất định sẽ dẫn cậu bé quay trở về nhà.

Cuối cùng cũng đến tầng dưới, Hạ Tinh Thần vừa mới bước xuống xe, Hạ Đại Bạch cũng tung ta tung tăng đi theo xuống.

"Ba ơi, hôm nay con sẽ ngủ ở đây! Ba không cần đón con về."

Hạ Tinh Thần cũng nắm tay Hạ Đại Bạch không buông. Vốn tưởng rằng anh nhất định sẽ không đồng ý nhưng không ngờ anh lại xuống xe cùng với hai mẹ con.

Anh để Lãnh Phi chờ dưới lầu, xách lấy túi đồ rồi trực tiếp đi vào thang máy. Nhìn bóng dáng đó, Hạ Tinh Thần có chút bối rối, đây là tình huống gì?

...

Rõ ràng Bạch Dạ Kình không có ý định đưa túi đồ cho cô, anh đứng ở cửa một lúc, nhìn thấy Hạ Tinh Thần không có phản ứng gì, lông mày anh nhíu lại nói: "Dép lê."

Hạ Tinh Thần lúng túng nói: "Trong nhà không có dép của đàn ông nên anh chịu khó đi chân trần một chút đi."

Không có dép của nam giới, như vậy có thể nói ngoài anh ra thì không có người đàn ông nào khác đã ở đây. Kể cả Hứa Nham.

Cả buổi tối, bây giờ sắc mặt Bạch Dạ Kình mới tốt hơn một chút, anh đi chân trần bước trên sàn nhà.

Ngôi nhà này vốn rất nhỏ, ngôi nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm. Ngày thường khi ở một mình Hạ Tinh Thần còn cảm thấy vừa vặn thoải mái. Hiện tại Bạch Dạ Kình vừa bước vào, ngay lập tức toàn bộ không gian giống như chật chội hơn, hình như xoay người sẽ có chút khó khăn.

Hạ Tinh Thần nói: "Anh ngồi một chút đi, Đại Bạch đã mệt rồi, tôi đi rửa mặt cho nó và cho nó đi ngủ."

"Ừ." Bạch Dạ Kình gật đầu và ngồi xuống sô pha. Tay chân của anh thon dài, bắt chéo hai chân ngồi ở đó, quả thực chính là một bức tranh tuyệt đẹp.

Hạ Tinh Thần không dám nhìn thêm, cô đổi dép cho đứa bé và bế vào phòng tắm.

Ngay khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, Hạ Đại Bạch khẽ hỏi: "Đại Bảo, Tiểu Bạch cũng sẽ ngủ ở đây sao?"

"… Đương nhiên là không phải." Hạ Tinh Thần phủ nhận ý nghĩ này.

"Mẹ giữ ba ngủ ở đây đi. Ba người chúng ta sẽ cùng nhau ngủ. Dù sao trước kia cũng từng ngủ cùng nhau rồi"

"Không được, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

"Có gì khác biệt chứ?"

Đương nhiên là không giống nhau. Lúc đầu, hai người bọn họ... Cũng không có xuất hiện bất cứ điều gì mất kiểm soát giống như tối hôm qua...

Hạ Tinh Thần không dám nghĩ nhiều, cầm xà phòng nhanh chóng rửa tay cho cậu bé, mỗi một ngón tay đều được rửa sạch sẽ, rửa tay xong lại rửa mặt và bàn chân nhỏ của cậu bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.