Một lúc lâu sau, cô lặng lẽ lau nước mắt, ánh mắt vừa mới trừng anh cũng thu hồi lại. 
Ừm, thật tò mò, bây giờ bị anh mắng ngu xuẩn như vậy mà cô lại không hề cảm thấy căm tức, ngay cả sự tức giận và tủi thân trong lòng ban nãy cũng tan thành mây khói một cách thần kỳ. 
Vừa nãy, hai người còn đối chọi rất gay gắt mà bây giờ lại hình tĩnh hơn nhiều rồi. 
Nhưng cả hai đều không chủ động mở miệng chuyện. 
Không khí bên trong xe có chút xấu hổ, anh bình tĩnh tiếp tục lái xe, Hạ Tinh Thần dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. 
Lúc trở lại phủ Tổng Thống thì đã rất khuya. 
Những người hầu còn lại ở trang viên mở cửa đón chào. Bạch Dạ Kình xuống xe, phân phó bọn họ đi nghỉ ngơi, lúc này đoàn người mới lặng yên lui xuống. 
Hạ Tinh Thần vẫn luôn một lòng nghĩ tới con trai nên cũng chỉ thu thập một chút rồi vội vàng chạy lên lầu. 
Bạch Dạ Kình đi lên theo sau. 
“Thằng bé đã ngủ rồi.” Vào lúc cửa phòng trẻ em bị cô đẩy ra thì Bạch Dạ Kình ở bên cạnh nhắc nhở. 
“Thằng bé bị sao vậy?” 
“Cảm lạnh.” Bạch Dạ Kình thuận miệng đáp. 
“Có phát sốt hay ho khan không? Có đi khám bác sĩ chưa? Mỗi lần thằng bé bị cảm thì yết hầu đều bị nhiễm trùng.” 
Dáng vẻ lo lắng của cô khiến Bạch Dạ Kình có đôi chút không đành lòng: “Được rồi, bác sĩ Phó đã khám rồi, nói thằng bé chỉ cần ngủ một giấc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/2720895/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.