Bạch Dạ Kình mệt mỏi nên đuổi toàn bộ người giúp việc ra ngoài, một mình ngồi đại sảnh. Không còn ai khác ở đó, lúc này trên khuôn mặt anh hiện lên sự mệt mỏi. 
Hạ Tinh Thần nhìn anh từ trên xuống dưới, có chút đau lòng. 
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô lặng lẽ xuống tầng, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. 
… 
“Uống chút nước đi.” 
Anh đang dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai anh. Đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của cô. 
Một ly nước ấm được đặt vào lòng bàn tay anh. Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng lan vào sâu trong lòng. 
“Hôm nay anh uống thuốc chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi. 
“Rồi. Bác sĩ Phó đã xem qua rồi.” 
“Anh…Không sao đấy chứ?” Cô cúi đầu nhìn vết thương của anh. 
Bạch Dạ Kình gật nhẹ đầu, xem như đó là câu trả lời. 
Anh uống một ngụm nước, Hạ Tinh Thần do dự nói tiếp: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi anh về để nói với anh một tiếng cảm ơn.” 
Bạch Dạ Kình nhìn cô từ phía dưới: “Chuyện gì?” 
Hạ Tinh Thần vừa định nói thì điện thoại trong túi áo ngủ bất ngờ reo lên. Cô lấy ra nhìn qua, không ngờ được. 
Thế mà lại là Dư Trạch Nam. 
“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Nói qua với anh một tiếng rồi cô xoay người đi sang chỗ khác, ấn nghe và đưa lên tai. 
“Sao hôm nay lại gọi muộn vậy?” 
“Không ngủ được, nhớ em chứ sao.” Giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-sieu-loi-hai/2720867/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.