"Tổng tài còn có gì phân phó?" Anh quay đầu lại nghi hoặc hỏi.
Đôi mắt đen của Tịch Mục Bạch hơi lóe, trầm giọng xuống dò hỏi: "Thân thể Hạ Tinh Hà thế nào?"
Thường An suy nghĩ một chút, đúng sự thật trả lời: "Hạ tiểu thư thoạt nhìn thực sự rất yếu, tuy nhiên tôi có cảm giác tinh thần của cô ấy vẫn rất tốt. Thời điểm khi nói chuyện cùng tôi, cô ấy rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất kiên định."
Có vẻ như cô ấy không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Tịch Mục Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn, "Được rồi, anh có thể đi bây giờ."
"Vâng."
Sau khi Thường An rời khỏi, Tịch Mục Bạch nhìn chằm chằm tấm ngân phiếu một lúc, vẫn cảm thấy không thể mặc kệ không quan tâm tới Hạ Tinh Hà.
Không biết vì sao, cô ấy không cần số tiền này, trong lòng anh luôn có chút khó chịu.
Có lẽ anh nên dành thời gian để nói chuyện với cô một lần.
Ngay cả khi cô ấy có tính cách rất mạnh mẽ, không cần gì hết, nhưng tiền này ban đầu đã là của cô ấy, anh cũng không muốn nợ cô bất cứ điều gì.
Tịch Mục Bạch thẫn thờ trong chốc lát, sau đó lại tập trung vào công công việc của mình.
.....Edit: Emily Ton.....
Hạ Tinh Hà đã hơi bất lực với tiểu Trí.
Hạ Trí khăng khăng muốn cô phải đi kiểm tra thân thể, vừa đấm vừa xoa, chỉ thiếu dọa thắt cổ tự tử nhưng vẫn không ăn thua.
"Chị, nếu chị không đi bệnh viện, em sẽ đi tìm Tịch Mục Bạch, nhận lấy tấm ngân phiếu một trăm triệu kia về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-nuong-chieu-vo-100/83878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.