Hiện thực tàn khốc khiến cô tỉnh lại, vậy mà cô lại thiếp đi lâu đến thế rồi cơ đấy.
Hân Nghiên mở cửa bước ra khỏi phòng, cô xuống dưới nhà bộ dạng ủ rũ của cô, mắt có những cuồng thâm, mái tóc thì hơi xơ không chăm chút chải chuốt mấy.
Vừa bước xuống đến nơi, Nhã Tịnh đang ngồi sofa chân cô ta gác lên bàn, cô ta vừa xem tivi vừa ăn nho.
Thấy Hân Nghiên cô ta liền bê đĩa nho lên dơ trước mặt Hân Nghiên.
" Xuống nhà lấy tôi thêm ít trái cây"
Hân Nghiên bực mình đến mẹ tôi còn chưa có sai tôi như thế sao cô giám, dù tức giận nhưng cô vẫn đi đến giựt lấy cái đĩa từ tay cô ta rồi đi xuống bếp, cô ta nói vọng xuống
" Tôi muốn uống sữa pha sữa cho tôi nữa đấy"
Hân Nghiên nhận nhịn từng tý một, cô dặn lòng mình không được bực tức trước mặt ả vì cha mẹ cô đành phải chịu đựng
Pha xong cốc sữa cô cầm lên để ở bàn cho cô ta, còn Nhã Tịnh thì ả liếc cô một cái rồi cầm cốc sữa trên tay
" Cô biết không vì tôi muốn ăn súp lên A Thành đã đi mua cho tôi đấy"
Hân Nghiên đang đứng đó nghe được những lời khiêu khích này cô đều bỏ ngoài tai cả.
Cô ta cầm cốc sữa nên uống
" A cô định hại chết tôi đấy hả, sữa nóng thế này làm sao mà uống đươc cơ chứ"
Rõ ràng Hân Nghiên chỉ pha bằng nước ấm làm gì mà nóng đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-hay-doi-day/2804844/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.