"Mau cầm đồ của cô rồi cút khỏi đây đi"
Minh Thành cầm hết đống đồ đạc của Nhã Tịnh ném ra ngoài cửa, Nhã Tịnh cô ta chạy lại bám chặt lấy chân Minh Thành
" Đừng mà tha thứ cho em lần này đi em hứa sẽ không có lần sau, đừng làm thế với em. Em không còn chỗ nào để đi nữa"
Nhã Tịnh vẻ mặt đầy đáng thương khóc lóc cầu xin Minh Thành thương xót lấy cô ta
" Tha thứ cho cô rồi mặt mũi tôi để đi đâu, người đâu lôi cô ta ra khỏi nhà tôi, đừng để tôi nhìn thấy ả đàn bà dơ bẩn này ở đây thêm giây nào nữa"
Hai người đàn ông đến xách tay cô ta lôi đi không chút thương tiếc nào cả
" Các người bỏ tôi ra, tôi là Bạch phu nhân của các người đấy"
Mạnh bạo ném Nhã Tịnh ra ngoài cổng căn biệt thự, cô ta nằm dưới đất đầy bất lực
" Minh Thành anh là đồ độc ác, tôi hận anh"
Bò dậy từ mặt đất lên cầm theo đống đồ của mình, Nhã Tịnh quay mặt lại nhìn vào căn biệt thự kia mà chửi
" Các người đợi đấy tôi sẽ bắt các người phải chả giá cho tất cả chuyện này"
Rời khỏi căn biệt thự Nhã Tịnh cầm điện thoại lên ấn dãy số quên thuộc mà gọi
" Trịnh thiếu tôi không còn nơi để đi nữa rồi huhu"
Giọng nói bên đầu dây bên kia trầm ấm, có chút dịu dàng
" Em ở đâu tôi cho người đến đón em"
Dù Nhã Tịnh không ưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-hay-doi-day/2804807/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.