Quản gia dường như bị lời nói của Đường Tâm Lạc làm cho khiếp sợ, há miệng hít vào một hơi, cuối cùng cũng không nói được gì nữa.
Đường Tâm Lạc không để ý tới bà, bảo quản gia điều chỉnh lại giường nằm cho mình, nằm ở trên giường yên ổn nghỉ ngơi.
Ngoài cửa có nhiều ký giả canh giữ như vậy, cho dù là người của Lục gia hay là những thân thích của Đường gia, lúc này cũng đều không dám tới gây chuyện. Bệnh viện Từ Ái này cũng đã từng nhận quyên góp từ mẹ cô, khoảng thời gian cuối cùng của mẹ cũng là ở đây, những nhân viên hộ lý trong này cô cũng rất quen thuộc, cho nên, cô không cần lo lắng là sẽ có người tới gây chuyện.
Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, Đường Tâm Lạc.
Mày đã mất đi mẹ, không thể nào mềm yếu, bất lực như lúc trước nữa. Vốn dĩ cho rằng có thể dựa vào chồng và gia đình chồng nhưng mà tất cả lại ngược lại. mọi thứ trở nên thật kinh khủng.
Con người, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Nhớ lại những thứ mà mẹ đã từng dạy cô trong quá khứ, Đường Tâm Lạc nằm ở trên giường bệnh, từ từ thiếp đi.
...
Đến khi mở mắt ra, thì bên cạnh đã có một người đàn ông lạ đang ngồi cạnh cô.
"Anh là ai?" Đường Tâm Lạc kinh ngạc ngồi dậy, tay phải bấm chuông báo, tay trái vụt qua chiếc tủ ở đầu giường để cầm lấy cặp kính đeo lên.
Không đeo kính, cô cảm thấy không an toàn.
"Đường tiểu thư không cần phải sợ, tôi không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-nhan-dung-voi-yeu-2/100657/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.