Tầng hai của Hoắc gia gần như che kín vệ sĩ, mỗi người đều mang theo súng, có súng ngắn, súng trường, ai dám nhúc nhích chỉ sợ sẽ trở thành một đống thịt đầy lỗ thủng.
Duẫn Hạo nhìn về phía cha mình, hiện trường hỗn loạn đã được dẹp yên, nhưng bên ngoài vẫn còn tiếng cháy nổ. Đúng thật bị đánh bom? Họ muốn trực tiếp tuyên chiến với Hoắc gia hay thế nào?
Hoắc Tư Thần ngoắc tay để Duẫn Hạo lại gần rồi nói:
“Con ra ngoài giải quyết đám người kia đi, nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Duẫn Hạo sải bước rời đi, bóng lưng cao lớn ấy như một con hùng ưng giang rộng cánh chuẩn bị bay lên. Người khác mười tám tuổi vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, ngây ngô không biết gì, nhưng Duẫn Hạo mười tám tuổi liền nắm giữ rất nhiều trọng trách. Anh không thể không lớn lên, hoàn cảnh bắt buộc anh phải ra ngoài lăn lộn sớm, đây không biết là phúc, hay là họa.
Ngoài sân của Hoắc gia bừa bộn, bởi vì khoảng cách từ cổng chính vào đến biệt thự quá xa nên đám người kia căn bản không thể làm gì được ngoài việc ném lựu đạn vào trong. Khói lửa bốc lên khắp nơi, Duẫn Hạo cho người gọi xe cứu hỏa, cảnh sát, sau đó gọi cho Nam Cung Phi Vũ.
Hôm nay hắn ta không đến, nhưng người của hắn thì có.
“Làm sao?” Phi Vũ lười biếng hỏi.
“Bảo người của anh hành động đi, phục kích và xem lâu như vậy rồi, định đợi Hoắc gia tan nát sao?”
Duẫn Hạo đã bàn trước với Phi Vũ nếu có chuyện thì phải ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-thich-chiem-huu/1797394/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.