Đúng như suy nghĩ của Phương Ngọc, sâu trong tiềm thức của Diệp Liên luôn xem Hoắc Duẫn Hạo là anh trai, cho dù anh có đối xử tốt với cô thế nào thì tất cả đều sẽ được quy về tình cảm anh em bình thường.
Diệp Liên ở lại khách sạn ăn tối cùng Lập Trì, sau đó phát hiện đến tận nửa đêm Hoắc Duẫn Hạo mới trở về. Anh không nói không rằng đi về phía giường bên trái, Lập Trì đã nằm sẵn ở một góc giường. Mặc dù hai người cao to như vậy nhưng khi lên giường nằm cùng nhau thì vẫn thừa ra một khoảng rộng, giường king size có khác.
Thấy anh trở về với sắc mặt tràn ngập tâm sự, Diệp Liên định nói chuyện với anh một chút. Bởi vì người bị thương rõ ràng nhất là Lập Trì nên cô quên mất phải hỏi thăm đến cảm giác của anh, bây giờ nghĩ lại vẫn luôn tự trách.
Cô xuống giường rót nước uống rồi mon men lại gần bên cạnh giường của Hoắc Duẫn Hạo, nhưng thấy anh nhắm mắt như sắp ngủ thì dừng chân. Để sang mai rồi nói vậy, chắc hẳn anh ấy đã rất mệt.
Diệp Liên bò về giường của mình, vừa mới nằm xuống thì bên cạnh vang lên âm thanh sột soạt, Phương Ngọc lăn qua chỗ cô, nhỏ giọng thì thầm:
“Diệp Liên, tâm sự không?”
“Tâm sự cái gì?” Diệp Liên hạ thấp giọng và đáp.
“Nói chuyện quan trọng, cậu đã từng thích ai chưa?”
“Chưa, sao lại hỏi chuyện này…”
Thấy Diệp Liên ngáo ngơ, Phương Ngọc cười nói:
“Con gái lớn không phải đều sẽ thích thầm ai đó à? Cậu thấy Lập Trì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-thich-chiem-huu/1797348/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.