Hoắc Duẫn Hạo bật cười khi nhìn thấy tin nhắn từ Nhị Bình, nhưng khi Diệp Liên hỏi sao anh cười, anh lại bí hiểm không cho cô biết, làm cô tò mò bám lấy anh hỏi mãi. Hai người đi dạo một vòng quanh các khu hàng hiệu, Diệp Liên tỏ vẻ không mấy hứng thú.
“Em không thích?”
“Em nhìn thôi, không thích mặc, hư rồi sẽ tiếc lắm.”
Cô thà mua mười món đồ rẻ tiền rồi mặc đến nỗi nó bung chỉ, còn hơn dùng một cái áo hàng hiệu sau đó đau lòng khi nó vô tình bị cào rách đâu. Tư tưởng của người không có nhiều tiền là vậy, còn Hoắc Duẫn Hạo thì thấy giá cao một chút cũng chẳng sao, mặc thoải mái hơn đồ sản xuất ở xưởng nhỏ và làm không tỉ mỉ.
Anh rút thẻ ra đưa cho Diệp Liên rồi nói:
“Em thích cái gì thì mua cái đó, anh trả.”
“Tiền của anh à?” Diệp Liên chớp chớp mắt. “Không phải của chú Tư Thần đó chứ.”
“Thẻ riêng của anh, là tiền anh kiếm được.” Là mồ hôi, nước mắt và máu của anh đấy! Tuy rằng anh có bệ đỡ vững chắc nhưng cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ đến giờ anh phải bỏ ra rất nhiều công sức để từng bước một trèo lên. Cha sợ anh đi nhanh quá thì không chắc.
Diệp Liên chống một ngón tay lên giữa trán, mày nhăn lại. Cô nhìn giá tiền của cái váy bên cạnh mình, lẩm bẩm một lúc rồi nói:
“Không được, em cảm thấy một cái váy giá bằng ba mươi nồi lẩu là rất đắt. Anh mà mua cho em cái này, em mặc vào cứ thấy như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-thich-chiem-huu/1797340/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.