“Cảm nhận?”
“Ừm.”
Hoắc Duẫn Hạo lắp bắp hồi lâu mới đáp:
“Con bé rất dễ thương, nhìn muốn bảo vệ, che chở, giống… một em thỏ đáng yêu?”
Hóa ra anh nghĩ như thế này về em gái mình à?
“Nếu chỉ là vậy thì được rồi, mẹ không hỏi nữa, nhưng mẹ hy vọng con đừng làm tổn thương Diệp Liên.” Tiêu Linh nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của hai đứa là lại thấy đau đầu.
Hoắc Duẫn Hạo rất chắc chắn mà nói:
“Con sẽ không làm thế.”
Trước khi để con trai trở về phòng, Tiêu Linh để lại một câu:
“Con phải xác định rõ ràng, Diệp Liên rốt cuộc là em gái con, hay là một cô gái thật sự. Mẹ nhắc lại một lần nữa, đừng làm tổn thương con bé.”
Câu nói này khiến Hoắc Duẫn Hạo suy nghĩ mãi đến nửa đêm, thậm chí là hôm sau, anh vẫn không cách nào đẩy nó ra khỏi đầu được. Anh không biết tương lai thế nào, nhưng anh có thể chắc rằng mình xem Diệp Liên là em gái.
Hoắc Duẫn Hạo mang theo tâm trạng rối bời đi học, lúc lên lớp chẳng thể nào tập trung nổi.
Phương Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Con trai tuổi này rất dễ bị rung động, nói không chừng Duẫn Hạo đang để ý cô gái nào đó. Cô đưa cho anh một chai nước tăng lực rồi nói:
“Mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi đi.”
“Không sao. Cảm ơn cậu.”
Hoắc Duẫn Hạo vừa mới nhận chai nước kia thì nghe Phương Ngọc hỏi:
“Diệp Liên là người quen của cậu à?”
Con người của Hoắc Duẫn Hạo hơi co rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-thich-chiem-huu/156419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.