Hắn nhìn thấy cô như vậy lại càng ngứa mắt hơn, người phụ nữ chết tiệt này nhất định phải sống không bằng chết dưới tay Cố Tử Du hắn!
..............................
"Cút!"
Cố Tử Du lớn giọng quát. Di Nguyệt giật bắn mình, cô vơ vội lấy chiếc túi để trên bàn. Không một động tác thừa rồi dứt khoát rời đi.
Di Nguyệt cảm nhận được tim mình đang đập loạn lên, cảnh tượng lúc nãy thật đáng xấu hổ. Cố Tử Du, cái tên vô lại chết tiệt này!
Cô nhấn liên tục vào nút thang máy cho đến khi cánh cửa được mở ra, Di Nguyệt bước vào bên trong. Cô không muốn gặp hắn, ít nhất là ngay lúc này.
Thang máy xuống tầng G, Di Nguyệt bước ra khỏi công ty. Cô cảm nhận như những ánh nhìn ấy vẫn luôn dõi theo từng bước chân mình.
Cô không để tâm nữa, Di Nguyệt nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của đám thuộc hạ. Cô vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Cô không về nhà, đã lâu rồi vẫn chưa được ra ngoài thoải mái như vậy. Di Nguyệt định sẽ đến trung tâm thương mại mua một ít đồ. Trên đường đi, Di Nguyệt chợt nhớ ra.
Từ vị trí này đến trung tâm thương mại sẽ đi qua công ty của gia đình cô, hiện tại do Lệ Diễm Thục, là mẹ kế của Di Nguyệt tiếp quản tạm thời khi bố cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.
"Bác ơi, từ chỗ ngã ba kia có thể đi chậm lại một chút không ạ? Cháu muốn nhìn kĩ một vài thứ."
"Được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-nguoc-dai-vo-yeu/2962354/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.