"Phải đấy, anh trai tớ đi học xa nhà từ nhỏ nên tớ cũng chưa có cơ hội kể với cậu."
...........................
"Cậu ấy không kể xấu gì về em chứ."
Thanh Lạc Ninh đảo ánh mắt gian ác về phía Thanh Tranh.
"Nếu anh nhớ không nhầm, tiểu Tranh nói em vì quá kén chọn nên vẫn luôn...."
Nghe tới đây Thanh Tranh chột dạ liền hắng giọng. Cô ấy sán đến, nói với âm lượng vừa đủ chỉ để Lạc Ninh nghe thấy.
"Anh trai à, có cần thiết không vậy?"
Thanh Lạc Ninh bình thản, ánh mắt vẫn hướng về phía Di Nguyệt.
"Cần chứ."
Di Nguyệt như hiểu ra điều gì đó, cô gật gù. Ai oán nhìn Thanh Tranh.
"Chẳng phải bây giờ tớ đã khác rồi sao?"
Thanh Tranh cảm nhận được mọi ánh mắt đang tập trung về phía mình, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát. Ôi mẹ ơi.
Cô ấy gắp thịt bỏ vào bát của từng người.
"Mọi người ăn nhiều một chút. Di Nguyệt, tớ đặc biệt khen thưởng cho cậu."
Vẻ mặt của Thanh Tranh lúc này thật khiến mọi người không thể nhịn cười.
Nói chuyện một lúc, trời cũng đã tối dần. Di Nguyệt phụ giúp Thanh Tranh dọn dẹp xong mới trở về. Cô cầm túi xách, cúi đầu chào ông bà Thanh.
"Cháu chào hai bác, cháu xin phép về trước đây ạ."
Bà Tô nhìn Di Nguyệt trìu mến.
"Cháu về cẩn thận nhé! Hôm nay cháu đến, bác vui lắm."
"Vâng! Khi nào có thời gian, cháu nhất định sẽ đến thăm hai bác."
Bà Tô ôm tạm biệt Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-nguoc-dai-vo-yeu/2962350/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.