Nói rồi, Di Nguyệt quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Di Cao Thắng vẫn ngồi đó, ông hé môi, dường như muốn nói điều gì với cô nhưng lại nhanh chóng bị Lệ Diễm Thục ngăn lại.
Bà ta nhanh miệng liền nói:
"Để nó đi."
...................................
Di Cao Thắng thở dài, ông không nhìn bà mà trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lệ Diễm Thục biết ông ấy dận mình nên cũng dịu giọng đi đôi chút.
"Ông à, ông nhìn xem. Là nó tự nguyện chứ tôi không hề ép buộc nó phải đóng tiền viện phí nhé!"
Di Cao Thắng nằm đưa lưng về phía Lệ Diễm Thục, ông không nhìn bà ta lấy một cái. Chỉ có thể nghe được giọng ông khàn khàn, lại có chút gì đó mất mát.
"Gia đình chúng ta đâu phải là không còn tiền để chi trả. Sao bà cứ phải ép con bé gửi tiền về để làm gì? Với cả, không phải chúng ta đã thỏa thuận với nhà họ xong hết rồi sao."
Bà ta tiếp tục bày ra vẻ mặt khổ tâm. Nước mắt như trực trào ra, kể khổ với ông rằng:
"Ông đã bệnh thành ra thế này, tôi còn biết phải làm cách nào được chứ. Số tiền trước đó, không phải cũng vì hôn sự của tiểu Nguyệt mà đã đem đi làm sính lễ cho nó hết rồi hay sao?"
Nói đến đây, Lệ Diễm Thục ngừng lại một chút. Như đang suy nghĩ một điều gì đó, cuối cùng bà ta vo chặt hai tay rồi nói tiếp.
"Tôi cũng không thể để Di Dao thua thiệt với bạn bè nó được. Cho nên, số tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-nguoc-dai-vo-yeu/2962327/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.