Chương trước
Chương sau

Yến Thư lớn lên trong sự nuông chiều của các ông anh, mỗi ngày nhìn khuôn mặt đẹp trai của họ, lại nhìn cha mình, tiêu chuẩn chọn bạn trai cũng vù vù bay lên, ít nhất thì phải ngang bằng các anh mới được. Có lẽ vì vậy mà cho đến khi học cấp ba, cô cũng chưa từng yêu lấy một lần.
“Sao mà số mình lận đận thế nhỉ?”
Cô nhiều lần tự hỏi, rồi nhớ về lịch sử tình trường bằng không của mình, nuốt nước mắt vào trong.
Cô vừa mới chú ý đàn anh khóa trên được mấy ngày thì hay tin anh ấy đi du học mất tiêu. Có một buổi chiều lướt ngang qua một nam sinh thanh tú, cô chỉ nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút mà qua hôm sau cậu ấy có bạn gái. Tệ nhất là có người tỏ tình với cô, cô còn chưa kịp cho cậu ta một câu trả lời thì qua ngày kế tiếp, cậu ta vừa nhìn thấy cô liền co chân chạy. Cứ như vậy, bất kỳ ai bị cô nhắm trúng sẽ lập tức có bạn gái, hoặc là chuyển trường… Lời nguyền sao?
Yến Thư buồn bực ngồi một góc, sân vườn trước kia trồng hoa bây giờ đã đổi thành trồng cây ăn quả. Vệ sĩ vì tiểu thư nhà mình mà làm việc cật lực, trong vòng một đêm đào xới khu vực này và bê tất cả hoa đi nơi khác, chỉ mong làm cô vui.
Tất cả những thứ đó cũng không thể làm Yến Thư vui được! Cô đã mười lăm tuổi rồi, muốn có bạn trai! Anh trai Nam Cung Cảnh vừa mới lấy ảnh bạn gái ra khoe mẻ, làm cô tức chết!
Yến Thư không biết rằng chính mấy anh trai tuyệt vời nào đó là kẻ chặn hết con đường tình duyên của mình.
...
“Tiểu thư hình như thích đàn anh khóa trên rồi, nhưng cậu ta là một kẻ đa tình, từng thay bạn gái rất nhiều lần, làm sao bây giờ?”
“Mách đại thiếu gia đi!”
Hai tên vệ sĩ lén lút đi báo cáo.
“Đuổi cậu ta đi càng xa càng tốt.” Tử Thiêm nhếch lông mày. “Nếu gia đình cậu ta không có điều kiện thì tôi sẽ tài trợ tiền cho họ.”

“Thiếu gia thiếu gia, tiểu thư có vẻ khá quan tâm đến nam sinh này, nhưng có tin đồn cậu ta đối xử với bạn gái rất tệ.” Vệ sĩ tìm đại thiếu gia nhưng không thấy, chỉ đành đi cầu cứu nhị thiếu gia.
Nam Cung Lân cười hỏi: “Tệ thế nào?”
“Ăn bám, kiểm soát quá mức.”
“Ừm… Giới thiệu bạn gái cho cậu ta đi, ai đó giàu một chút, để cậu ta ăn bám thoải mái.”

Nam Cung Cảnh thường xuyên quan tâm đến Yến Thư, cho nên không cần vệ sĩ báo lại, cậu đã tìm được cái tên nhóc tỏ tình với em gái mình và cho tên đó một trận.
“Lần sau gặp em gái tao thì tránh xa một chút, biết chưa?”
“Dạ, em xin lỗi.” Tên nhóc bị đánh sưng cả khuôn mặt đẹp trai.
Nam Cung Cảnh vung chân đạp vào mông thằng nhóc trước mắt một cái, tức giận quát:
“Còn dám cá cược sẽ cưa đổ được con bé? Sao mày không xem lại bản thân đi!”

Chẳng biết vì lý do quái gì, tất cả những kẻ mà Yến Thư để mắt đến, hoặc những kẻ thích cô đều có vấn đề! Ba người anh luôn chú ý tình hình của cô, chưa bao giờ cho phép mấy thằng nhóc loi choi có tính xấu đến gần cô.
Vì uất ức lâu ngày, Yến Thư sinh bệnh.
Cha của cô lo lắng ở bên cạnh nhìn con gái:
“Con sốt rồi, tạm thời nghỉ học vài hôm, ba sẽ xin phép cho.”
Trước mắt trở nên mơ hồ, Yến Thư lẩm bẩm:
“Con nghĩ lý do bị sốt là vì con không có bạn trai…”
Sắc mặt của người đàn ông tuấn mỹ ngồi cạnh cô lập tức trầm xuống. Cái lý do gì đây? Ai mà cho phép con gái cưng có bạn trai vào cái tuổi còn ngây thơ này chứ?
Phi Vũ đứng lên đi ra ngoài, gọi vợ đến bàn chuyện, nhất quyết không cho phép kẻ nào có ý đồ bất chính tiếp cận con gái.
Đến đây, Mộc Thuần thấy hơi đau đầu:
“Hay là chúng ta tự tay tuyển con rể?”
“Anh nghĩ làm vậy con bé chưa chắc đã thích…”
Cả nhà đều đau đầu vì chuyện của Yến Thư, nhưng đâu còn cách khác, bởi vì không ai hoàn hảo để trở thành con rể tương lai của họ được hết.

Buổi trưa hôm đó, Nam Cung Cảnh đang đi chơi cùng bạn gái thì nhận được tin Yến Thư sốt cao, còn ngất xỉu nữa. Cậu lo lắng nói với bạn gái:
“Anh có việc gấp, chắc để hôm sau đưa em đi ăn nhé?”
Bạn gái của cậu dùng dằng:
“Không chịu đâu, anh đưa người ta đi chơi rồi bỏ về như vậy người ta giận đó.”
“Em gái anh bệnh rồi, anh hơi lo.”
Nam Cung Cảnh đã nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng cô gái kia không hiểu cho cậu, còn tức giận:
“Bệnh thì uống thuốc, có gì mà lo chứ? Có chết được đâu? Anh xem con bé quan trọng hơn em à?”
Đáp lại lời của cô ta là một nụ cười khẽ, Nam Cung Cảnh dừng chân, không nói gì mà xoay người rời đi.
“Anh đi đâu vậy? Này!”
Bạn gái của cậu vội đuổi theo, nhưng chỉ nghe cậu nói:
“Con bé là người nhà của anh, nếu em cảm thấy chuyện con bé bị bệnh không đáng để tâm thì chúng ta kết thúc ở đây, bye.”
Nam Cung Cảnh không phải một người con trai tốt sẽ hy sinh tất cả vì bạn gái, cậu muốn tìm một người có thể yêu thương em gái cậu, hoặc ít nhất là hỏi han sức khỏe của con bé khi bệnh, chứ không phải giận dỗi nói những câu so sánh. Ai quan trọng hơn? Còn phải hỏi sao?
Tất cả mọi người đều dành cho Yến Thư sự cưng chiều độc nhất, bởi vì đó là em gái của họ, là vị tiểu thư duy nhất của Nam Cung gia. Nếu có ai dám động đến cô cho dù chỉ một sợi tóc cũng sẽ chịu áp lực rất lớn. Nghe qua thì gia đình họ vừa bá đạo vừa ngang ngược, nhưng họ có vốn liếng để phô trương như vậy.
Nhìn thế nào thì hành trình tìm bạn trai của Yến Thư trong tương lai chắc chắn sẽ rất vất vả, phải vượt qua được khảo sát của cha mẹ, anh trai, quản gia và cả vệ sĩ của cô… Có thói xấu? Vậy thì không được rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.