Mộc Thuần trở về phòng ôm con trai vào lòng, cô cũng muốn nghỉ ngơi cẩn thận, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng Phi Vũ toàn thân đẫm máu. Cô sợ hãi mở mắt nhìn trần nhà, cứ nhắm mắt lại liền sợ.
Đây không phải lần đầu? Vậy là anh đã sống như thế này suốt thời gian qua, mỗi ngày đều phải thật cẩn thận có người nhảy ra tấn công mình? Cô đã hiểu lý do vì sao anh vẫn luôn mang súng theo bên mình…
Đêm đó, Mộc Thuần thức trắng. Đến khoảng năm giờ sáng cô mới chợp mắt được một chút, rồi lại tỉnh giấc khi ánh mặt trời xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Cô mệt mỏi cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Phi Vũ nhưng anh không bắt máy, thay vào đó là từng tiếng nhạc chuông kéo dài và âm thanh thông báo chủ nhân điện thoại hiện đang bận.
Người làm mang bữa sáng vào cho Mộc Thuần, cô ăn qua loa rồi mới gọi con trai dậy. Thằng bé rõ ràng vẫn còn hoảng vì chuyện hôm qua, cứ im thin thít ôm cô.
Hai người họ trở lại có bác sĩ, người làm chăm sóc, còn Phi Vũ hiện tại ở nơi nào? Mộc Thuần chờ đợi, rồi chờ đợi. Thời gian trôi qua thật chậm, cô càng trông ngón thì ông trời càng muốn trêu cô, tưởng chừng như ngày hôm đó kéo dài ra gấp đôi.
Diệp Liên một lần nữa ghé tìm cô, an ủi cô:
“Chị đừng lo, thật đấy, anh nói ngày mai anh sẽ về.”
“Nhưng bây giờ anh ấy đang ở đâu em có biết không?”
“Chắc là… trong đồn cảnh sát?” Diệp Liên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-muon-can-toi/1768584/chuong-89.html