Trong lúc Mộc Thuần gào thét muốn xử lý Phi Vũ, anh đang nghiêm túc nói chuyện với Vương Cẩm:
“Anh nhắc lại lần cuối, không được thể hiện những hành động thân mật với anh.”
“Tại sao?” Vương Cẩm đứng trước giường của anh, mặc áo ngủ bằng lụa mỏng, khuôn mặt đỏ bừng. “Anh đã tặng dây chuyền cho em, hứa sẽ cưới em kia mà?”
“Xin lỗi, anh không nhớ là mình từng làm vậy.” Phi Vũ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng xa cách.
Nụ hôn lúc chiều khá bất ngờ khiến anh không tránh kịp, Vương Cẩm nhiều lần chủ động hôn anh như vậy rồi, việc này làm anh thấy không mấy dễ chịu. Khi anh tỉnh dậy, anh không nhớ rõ tại sao mình còn sống, ai đã cứu và cưu mang anh, nhưng nghe cấp dưới báo cáo lại thì đại khái có lẽ Vương Cẩm là ân nhân của anh.
Thật ra Phi Vũ nào có quan tâm người cứu anh là ai, chỉ cần người đó hiểu chuyện, đừng chạm vào giới hạn của anh thì yêu cầu gì anh cũng sẽ đáp ứng. Có điều, chỉ riêng việc tiếp xúc thân mật thì không, anh rất ghét có người chạm vào thân thể anh.
Sự lạnh nhạt của Phi Vũ khiến Vương Cẩm thấy rất tủi thân, tại sao lúc trước mất trí nhớ thì ngốc nghếch bám dính lấy Mộc Thuần, nhưng đến lần này lại đối xử với cô ta như vậy? Cô ta mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống gò má, giọng cũng lạc hẳn đi:
“Anh không nhớ? Anh nói không nhớ là được sao? Em vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, anh hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-muon-can-toi/1768540/chuong-45.html