Câu hỏi của Vương Cẩm khiến trái tim Phi Vũ đập nhanh hơn, anh đưa tay sờ lên ngực mình, vẻ mặt trở nên đăm chiêu. Nghĩ lại, hình như anh luôn là người chủ động bắt chuyện và dính lấy Mộc Thuần.
Anh cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, khói từ than hồng bay lên hun cay mắt anh:
“Nuôi vì trách nhiệm?”
“Phải, chỉ vì cô ấy đã lỡ cứu anh nên không thể làm gì khác.”
Vương Cẩm vẫn rất nhiệt tình tìm cách dụ dỗ Phi Vũ, dù sao thì Mộc Thuần cũng đâu thích anh, vội vã muốn đưa anh rời đi như thế, chi bằng để cô chăm sóc anh thì hơn. Cô vỗ nhẹ lên đùi anh, nói:
“Anh qua ở với tôi mới là lựa chọn tốt nhất. Anh nghĩ thử xem, Mộc Thuần một mình đã rất vất vả rồi, nuôi bản thân khổ sở biết chừng nào? Cô ấy không đủ tiền nuôi anh đâu, anh chỉ đang làm cô ấy mệt mỏi thêm thôi.”
Phi Vũ không nói lời nào, cũng không đẩy tay Vương Cẩm ra, lời nói của cô bây giờ rất có sức nặng, khiến anh nghẹn một hơi trong lồng ngực vô cùng khó chịu. Hóa ra anh luôn làm phiền Mộc Thuần?
Lúc hai người đang im lặng nhìn nhau, Mộc Thuần trở lại. Cô thấy Phi Vũ và Vương Cẩm ngồi gần sát như thể một cặp tình nhân, mí mắt hơi giật. Cố gắng tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người, bắt đầu nướng thịt cho họ. Tay nghề của cô luôn rất tốt, nếu không làm thợ lặn, cô thậm chí có thể đi làm đầu bếp cho nhà hàng nào đó.
Mộc Thuần gắp thịt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dai-ac-muon-can-toi/159224/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.