Nói xong, anh ta khẽ cười lạnh, yết hầu bỗng chốc co rút, sắc mặt vẫn đang tối sầm. Anh ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau, anh ta mới xoay người lại nhìn Diệp Lâm, lấy một tờ giấy từ trong túi ra rồi vứt lên bàn: “Cô Diệp, nếu như cô còn một chút lương tâm, coi như tôi cầu xin cô, hãy đi thăm cậu ấy một chút đi!”
Nói xong, anh ta không cho Diệp Lâm một cơ hội mở miệng đã xoay người rời đi.
Cánh cửa “Rầmf một tiếng đóng lại.
Một lúc lâu sau, Diệp Lâm vẫn còn hơi thất thần, Ngũ Vịnh Thi liếc nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Diệp Lâm, cô ấy không nói gì, chỉ khom người nhặt mấy món đồ dưới đất lên, đặt lại về chỗ cũ rồi khế nhìn tờ giấy trên bàn, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Diệp, đây là là địa chỉ của bệnh viện, có ai đang nằm viện sao?”
Diệp Lâm nghe thế lại càng ngây người, sau đó cô bước đến cầm lấy mảnh giấy trên tay Ngũ Vịnh Thi.
Cô ngồi xổm dưới đất, ôm đầu, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Cô nói xem, tôi phải làm sao đây?” Dù biết rằng Ngũ Vịnh Thi chắc chẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ cô rất cần một ai đó cho cô câu trả lời. Có đôi lúc, cô muốn sống ích kỷ, bất chấp mọi thứ để ở bên Ninh Nhất Phàm.
Cô có thể mặc kệ Cao Nhã Uyên, còn Ninh Nhất Phàm thì sao?
Chẳng lẽ anh lại phải gánh trên lưng sự áy náy và trách nhiệm suốt cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-ngu-ngoc-bao-bao-theo-me-day/1163252/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.