“Anh, sao anh cũng không mặc quần áo?” Thẩm Ngọc Lam nhỏ giọng hỏi. Ninh Nhất Phàm lôi chăn trước mặt cô xuống, đột nhiên xoay. người, hai tay chống ở hai bên người Thẩm Ngọc Lam, nhìn Thẩm Ngọc Lam rồi nói: “Em đã thấy người nào đi vệ sinh mà mặc quần áo chưa?” Thẩm Ngọc Lam nghẹn lời một lúc, lúc này mới biết anh không đi làm mà chỉ đi vào nhà vệ sinh. Cô lấy tay đẩy anh ra, cầm điện thoại nằm ở trên chăn lên, ấn nút tắt màn hình, ngay sau đó chui vào trong chăn. “Tôi ngủ thêm một lát nữa” Nói xong, cô quay lưng về phía Ninh Nhất Phàm, tim đập thình thịch loạn xạ. Ninh Nhất Phàm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt tối sâm lại một chút, hoóc-môn của đàn ông đang kêu gào ầm ï trong cơ thể. Cuối cùng, Ninh Nhất Phàm chỉ hít một hơi thật sâu, kéo cô vào trong ngực, ôm lấy cô từ phía sau. Thẩm Ngọc Lam không được tự nhiên giấy giụa. Lại bị Ninh Nhất Phàm đè lại: “Em mà tiếp tục ngọ nguậy thì có hậu quả gì tôi cũng mặc kệ đấy” Chỉ một câu nói đã thành công làm người phụ nữ ở dưới người anh yên tĩnh lại. Ở trong ngực của anh, cả người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ không dám nhúc nhích, qua một lúc sau, sau khi cảm thấy người đàn ông phía sau lưng mình không có động tĩnh gì, cơ thể căng cứng của cô mới thả lỏng ra. Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng thở đều đều truyền đến từ phía bên người. Thẩm Ngọc Lam nhăn mày, không phải là nói mất ngủ sao? Tốc độ chìm vào giấc ngủ còn nhanh hơn cả cô, mất ngủ cái gì chứ. Cô nhẹ nhàng xoay người lại, chống đầu bằng một tay. Lúc này, anh nghiêng người đối mặt với cô, một cánh tay vẫn đặt bên eo cô, từ góc độ của cô nhìn sang thì có thể thấy gò má phóng đại gấp mấy lần của anh. Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ nhắm lại, hàng mi dài được bóng đêm chiếu xuống một tầng mờ ảo rơi vào trong tâm mắt, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhàn nhạt, khuôn mặt hoàn mỹ, người đàn ông này thực sự rất đẹp trai. Rút kinh nghiệm của lần trước, Thẩm Ngọc Lam cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, cảm giác giống như đang nắm mơ, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có một ngày mình lại có thể sống chung với người đàn ông này. Chỉ là…là giấc mơ, có phải là sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại? Nghĩ đến điều này, lòng cô trào dâng lên từng nỗi mất mát. Buổi sáng, bác Trương mang đồ ăn sáng cho bọn họ rồi tiện thể đón Ninh Thiên Vũ ệt thự nhà họ Ninh. Nhìn thấy cô tắm xong, từ bên trong đi ra, Ninh Nhất Phàm đưa cho cô một ly nước ấm, nhẹ giọng nói: “Uống nước trước rồi ăn, ăn xong rồi tôi đưa em đến một nơi” “Nơi nào?” “Ăn trước đã” Nhìn dòng chữ lớn “Trường trang điểm nổi tiếng quốc tế” trước mặt. Thẩm Ngọc Lam nhướng mày, khó hiểu nhìn Ninh Nhất Phàm. “Anh muốn cho tôi đến đây học sao?” “Xuống xe trước đi” Hai người mới vừa bước tới cửa, một người phụ nữ từ trong bước ra đón, lúc nhìn rõ mặt cô ấy, Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc bụm miệng lại, người này là… Hà Duệ Ân? “Chị Hà?” Ninh Nhất Phàm kéo cô một cái: “Gọi là dì ú Ánh mắt Hà Duệ Ân rơi vào trên tay nằm chặt nhau của hai người, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Nhất Phàm, hai người thế này là…” Nhất Phàm? Dì út? Thấm Ngọc Lam sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Ninh Nhất Phàm. Hà Duệ Ân quen biết Cao Nhã Uyên, vậy đương nhiên cũng biết quan hệ của bọn họ, nghĩ đến điều này, cô cúi đầu xuống theo bản năng, có chút khó xử. “Gần đây dì đi công tác ở nước ngoài, sau khi trở về thì nghe nói con xảy ra chuyện Ngọc Lam, may mà con không sao” Lời cô ấy nói tuy đơn giản nhưng ánh mắt lại lộ vẻ chân thành làm cho Thẩm. Ngọc Lam cảm cảm thấy ấm lòng. “Cảm ơn chị Hà…” “Gọi là dì út” Ninh Nhất Phàm lại lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]