Việc trong nhà họ người ngoài khó mà phán xét được, đối với những chuyện của nhà họ Cao, Thẩm Ngọc Lam mặc dù cảm thấy có rất nhiều điều nghi ngờ, nhưng, cô không hề có hứng thú đi tìm hiểu, vậy nên, từ đầu đến cuối chẳng hề có chút biểu cảm nào cả.
“Cạch” Cửa phòng phẫu thuật mở ra hai bên.
Bốn người cùng lúc đứng dậy, có mấy vị bác sĩ từ bên trong đi ra.
Trong đó vị bác sĩ đi đầu, tháo khẩu trang xuống, nhìn Ninh Nhất Phàm gật đầu một cái, rồi mới nói: “Bệnh nhân đã được cứu rồi, có điều, bởi vì đầu bị chấn thương nặng, lúc đó mất máu quá nhiều, khí hậu thấp, vết thương bị nhiễm trùng, khiến não bị hoại tử do thiếu máu và thiếu oxy, dựa vào kinh nghiệm phán đoán từ trước đến nay của tôi, như thế này đã là tốt rồi, trở thành người thực vật”
Bác sĩ dùng giọng điệu cực kỳ chắc chẩn để nói mấy câu này, có ‘thể khiến ông ấy nói như vậy, nghĩa là, trên cơ bản đã xác định bệnh của Cao Sơn rồi.
Ông Cao nghe vậy, không nhịn được mà cả người run lên, há miệng, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ ngã ngồi trên ghế.
Ninh Nhất Phàm nhíu mà Ừ” một tiếng, không nhìn ra cảm xúc gì.
Thẩm Ngọc Lam giữ lấy tim, vành mắt lại đỏ lên.
“Tịnh Khuynh, chúng ta quay về trước đi” Biết rõ được tình hình của người kia rồi, cô cảm thấy mình có ở lại nữa, thì cũng chỉ là dư thừa.
Sở Tịnh Khuynh gật đầu, lúc đi qua người Ninh Nhất Phàm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-ngu-ngoc-bao-bao-theo-me-day/1163158/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.