“Bác à, cháu đã yêu người khác rồi, cháu rất có lỗi với Nhã Uyên” Ninh Nhất Phàm ngắt ngang lời của ông Cao, giọng nói trầm thấp nhưng rất nghiêm túc. Ông Cao nhìn chằm chằm Ninh Nhất Phàm, đột nhiên nhớ tới trước đây con gái ông nhắc tới mẹ ruột của Ninh Thiên Vũ, thế là ông ngập ngừng hỏi: “Người cháu yêu, có phải là mẹ ruột của Thiên Vũ không?” Ninh Nhất Phàm liếc nhìn một cái, lắc đầu: “Không phải”. “Nhất Phàm, mười bốn năm trước, chính cháu đòi bằng được sau khi Nhã Uyên nhà ta trưởng thành sẽ lấy nó, Nhã Uyên nó cũng là một đứa cố chấp, nhiều năm như vậy, hầu như chỉ quay quanh một mình cháu, cháu nói không cưới là không cưới, vậy cháu có nghĩ đến cảm nhận của nó không?” Thấy con gái mình bị người ta từ hôn như thế, thân là một người ba, trong lòng ông Cao thấy tức giận không nói lên lời, nhưng vì thân phận của Ninh Nhất Phàm, ông ta không dám động tay, nên đành ngấm ngầm chịu đựng, nhưng với thân phận là ba, lúc này ông nhất định phải nói vài lời cho con gái mình. “Bác có thể nói là do nhà gái từ hôn về phần lý do bác nói gì cũng được, như vậy sẽ không ảnh đến cuộc sống sau này của Nhã Uyên” Ninh Nhất Phàm dường như đã sớm nghĩ ra lời bào chữa cho mình nên ngay sau khi ông Cao nói xong anh liền tiếp lời. “Nhưng mà Nhã Uyên yêu cháu” Đối với thái độ như vậy của Ninh Nhất Phàm, ông Cao rất tức giận, không còn quan tâm đến thân phận của mình, liền lớn tiếng nói. “Nhưng cháu không yêu cô ấy, lẽ nào cưới cô ấy không phải là hại cô ấy sao?” Đôi môi mỏng của Ninh Nhất Phàm khẽ mở, ánh mắt nhìn nhìn thẳng vào ông Cao. Lúc này, ông Cao không nói lên lời. “Giấy sở hữu cổ phần chuyển nhượng ở trên bàn phiền bác đưa cho Nhã Uyên, vài ngày nữa trong cuộc họp thường niên hãy bảo Nhã Uyên nói ra việc hủy bỏ hôn ước” Nói xong anh quay người rời đi. Ông Cao siết chặt tay thành nắm đấm, lộ rõ những đường gân xanh. Khi ông Cao nói những lời này cho Cao Nhã Uyên nghe, trái với sự tức giận của ông Cao, Cao Nhã Uyên lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ta cúi đầu xuống, gương mặt không có cảm xúc gì, chỉ có những ngón tay trắng nõn đang cầm chiếc lược mới có thể nói lên nỗi hận trong lòng cô. “Cuộc họp... hủy bỏ hôn lễ? Haha, tự con nói ra? Con không muốn nói, con sẽ không đồng ý” Cô tự lẩm bẩm, anh thật sự thích người phụ nữ đó sao? Đến nỗi không thể chờ đợi được nữa sao? Ông Cao cúi đầu, siết chặt tờ giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay, nói thật ông không ngờ rằng Ninh Nhất Phàm sẽ dùng cổ phần để bồi thường cho Nhã Uyên. Sự hào phóng của anh khiến trái tim luôn kiên định của ông ta bị lay động. “Nếu như không thể trả lại, con đừng áy náy mà hãy dùng cho kế hoạch tương lai của mình” Ông Cao thấp giọng nói. Cao Nhã Uyên quay đầu nhìn ba mình: “Ba, ý ba là gì?” Ông Cao đưa tờ giấy chuyển nhượng cổ phần ra trước mặt cô ta. Đây là năm phần trăm cổ phần chuyển nhượng, con có thể nói chuyện với Nhất Phàm, có thể sẽ có được mười phần trăm...” Như vậy nửa đời còn lại của ông ta, đời con cháu sẽ không phải nghèo khổ, không phải dựa dẫm vào Ninh Nhất Phàm. Cao Nhã Uyên xoa xoa thái dương, bất giác nhìn người ba trước mặt, nhắm mắt lại, giọng nói giễu cợt. “Ba, ba muốn bán hạnh phúc của con để lấy tiền à?” “Vậy con muốn thế nào? Có bản lĩnh thì con ngăn cản nó đi? Nhiều năm như vậy, vì. muốn gả con cho Ninh Nhất Phàm lẽ nào việc ba làm là chưa đủ sao? Là ba không nghĩ cho con sao? Là con
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]