Bên trong xe... Liễu Tự nhìn kính chiếu hậu, nói: "Nghiêm túc à?” Ninh Nhất Phàm nhìn bóng người biến mất sau cổng lớn, cau mày: "Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đặc biệt sao?” Liễu Tự quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, đúng là đặc biệt, dám làm lơ cậu, dám không để ý tới cậu, dám cãi nhau với cậu, dám mắng cậu, dám không thích cậu... Nhưng... Anh hai à, chẳng lẽ vì vậy mà anh thích người ta? Đây căn bản không phải là thích mà là sở thích biến thái thích bị ngược đãi đấy có được không hả? Đương nhiên những lời này anh ta chỉ có thể nói trong lòng mà thôi. “Cao Nhã Uyên thì sao?” Liễu Tự thật sự không muốn vào lúc này mà tạt một gáo nước lạnh, nhưng... Đứng dưới góc độ là bạn thân thì anh ta cảm thấy mình cần phải lên tiếng. Nhưng Ninh Nhất Phàm lại không phản ứng gì lắm, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "Để xem” Sau đó mở cửa, xuống xe. Còn chưa đi đến phòng khách đã nghe bên trong truyền ra tiếng cười. Giờ phút này trong đầu Ninh Nhất Phàm đột nhiên hiện ra hai chữ "Hạnh phúc”, đây là điều mà sau khi ba mẹ mất anh chưa từng được cảm nhận nữa. “Mẹ nhỏ, mẹ dọn đến đây ở luôn có được không? Ở đây có rất nhiều phòng, còn có bác Trương có thể chở mẹ đi làm nữa, như vậy không phải rất tiện sao!”. Ninh Thiên Vũ ngồi trên sofa ôm cánh tay Thẩm Ngọc Lam lắc lư, còn đâu bộ dạng lạnh lùng như lúc mới gặp nữa. Cô cúi xuống hôn lên má Ninh Thiên Vũ: "Thiên Vũ của mẹ là người tốt với mẹ nhất trên thế giới.” Cô nói cũng không phải đùa, từ khi sinh ra ba mẹ cũng chỉ ngọt ngào với nhau, đối với cô thì vẫn luôn. thiếu thân thiết, mẹ cô trừ yêu cầu cô nghiêm khắc ra thì không nói nhiều thêm nửa câu, còn ba cô thì dành hết sự quan tâm cho mẹ, càng không thân thiết với cô. Sau đó mẹ đổ bệnh, ba đột nhiên biến mất, khiến mẹ rất hay cáu gắt, thường nói chưa đến ba câu đã la mắng, dần dần khiến cô càng tuyệt vọng với tình cảm gia đình. “Mẹ nhỏ, ba mẹ của mẹ không tốt với mẹ sao?” “Ba mẹ của mẹ... Không còn nữa.” Tuy rằng cô biết ba cô đang ở đâu nhưng ở trong lòng cô ngày ông biến mất bỏ rơi hai mẹ con cô thì cô đã xem như ông ta đã chết rồi. Ninh Thiên Vũ lè lưỡi, vỗ cái đầu nhỏ của mình: "Ôi, con quên mất, ông bà đang ở trên thiên đường” Thẩm Ngọc Lam chọt đầu bé con, sau đó ôm bé vào lòng. “Mẹ nhỏ, mẹ còn chưa trả lời con có muốn dọn đến đây ở không?” Ninh Thiên Vũ nằm trong lòng Thẩm ỖNgọc Lam hỏi không buông. Thẩm Ngọc Lam cười nói: "Sau này... Đừng nói mấy chuyện này nữa, để cô Cao nghe thấy sẽ không vui có biết không?” Cô muốn nói là mẹ kế, nhưng nghĩ lại thấy khó chịu nên sửa lại. Ninh Thiên Vũ ngồi thẳng dậy: "Mẹ là mẹ nhỏ của con, con muốn cho ai ở thì cho, không cần ai quan tâm”. “Thiên Vũ!” Một giọng nói nghiêm túc đột nhiên vang lên. Ninh Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào, vừa cởi áo khoác vừa kéo Ninh Thiên Vũ từ bên cạnh Thẩm Ngọc Lam qua: "Lần trước ba đã nói với con không được cư xử với dì Cao như thế, lời nói của bà con xem như gió thoảng bên tai sao?” Ninh Thiên Vũ không phục trừng Ninh Nhất Phàm: "Di ấy có ơn với ba chứ không phải con, ba muốn thích dì ấy muốn cưới dì ấy là chuyện của ba, dù sao con cũng không thích đấy..” Ninh Thiên Vũ chống đối rõ ràng đã chọc giận Ninh Nhất Phàm. Thẩm Ngọc Lam vừa thấy Ninh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]