Chương trước
Chương sau


Chương 803

Thời điểm không mắt trí nhớ, anh còn dùng một loại ánh mắt lạnh băng ghen ghét nhìn cô, nhưng sau khi mất trí nhớ, lại coi cô như không khí.

Nếu không phải do Nhạc Nhạc thích cô, chỉ sợ ngay cả không khí cũng không phải Tống Giai ủ rũ.

Ở nhà vệ sinh sửa sang lại một chút, cô ta liên rời đi, mà sau khi cô ta rời đi không bao lâu, vách ngăn bên cạnh lại có một người đi ra.

Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô thiệu chút nữa đã bị phát hiện, may mắn là phản ứng nhanh nên trồn kịp thời.

Diệp Như Hề thầm than vận khí hôm nay của mình đúng là quá tốt, liên tiếp đụng phải người quen.

Vốn dĩ sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Diệp Như Hê liên nhận được điện thoại của Ninh Cảnh Trạch, đối phương hẹn cô đi ăn cơm trựa, là bữa tiệc chào đón, Diệp Như Hề đã đồng ý.

Không nghĩ tới, chỉ là tùy ý tới một nhà hàng, lại đụng phải người quen thuộc.

Diệp Như Hề đè nén cảm xúc phức tạp xuông, cô đi ra ngoài, lúc bước tới chỗ ngoạặt liên nghe thây giọng nói m thuộc.

“Không cần, dựa theo hợp đồng mà tiệp tục. Đúng, ngày mai tôi muôn thây kết quả.”

Giọng nói trầm thập này khiên hai chân cô như nhữn ra, cô lập tức đỡ lầy vách tường ở bên cạnh, thân thể giỗng như chiễc đỉnh bị gỉ sắt, không thê động đậy.

Cô chậm rãi xoay người, liền thấy một bóng người cao dài đang dựa Vào cuôi hành lang.

Người đàn ông nghiêng thân mình, một tay câm di động, một tay bỏ vào túi quân, anh tùy ý đứng ở nơi đó, tư thê nhẹ nhàng.

Ánh sáng chiếu rọi từ phía sau anh, một sườn mặt được hắt sáng giống như có vàng hào quan, anh khép hờ mắt, dưới hàng mi dày là đôi mắt lạnh lẽo như đóng băng.



Hô hấp của Diệp Như Hề cứng lại, đâu óc trông rỗng.

Cho đến khi anh nâng mắt, đối diện với tầm mắt mình, cô mới từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thàn lại, trong lòng lộp bộp không thôi.

Anh đã nhìn thấy mình.

Làm sao bây giờ?

Cô liều mạng muốn xoay người rời đi, nhưng hai chân giỗng như bị đóng đỉnh, căn bản không có cách nào hành động.

Anh đã nhìn thấy cô, có chạy trốn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Phải chào hỏi một tiếng sao?

Phải nói với anh……

Em không có chết, em đã trở về sao?

Diệp Như Hề không thể tìm lại giọng nói của bản thân, cô vài lần há miệng thở dốc, lại không thể phát ra chút âm thanh nào.

Cho đến khi Tạ Trì Thành thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện điện thoại, cô mới phát hiện điềm không thích hợp.

Ánh mắt anh……

Xa lạ gióng : như căn bản không hề quen biết cô vậy.

Hô hấp của Diệp Như Hề trở nên dồn dập, ngay cả anh rời đi từ lúc nào cô gà không phản ứng lại được Cô sờ sờ khóe mắt chính mình, đầu ngón tay còn dính nước mắt Anh không nhận ra cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.