Chương trước
Chương sau


Chương 357

Diệp Như Mạn nhìn vệ sĩ theo sát canh giữ ở trước cửa, cuỗi cùng từ bỏ ý định đưa cậu đi, quay sang nói: “Tiêu Án, con phòng bị mẹ như vậy sao?”

Tạ An nhàn nhạt nói: “Nếu cô còn dùng danh từ xưng hô này trên người mình nữa, tôi sẽ nói với cha.”

Vừa nhắc đến tên của Tạ Trì Thành, Diệp Như Mạn lập tức run lên, cuối cùng không cam tâm mà nói: “Vậy con ở chỗ này chờ một lát.”

Tạ An đợi không bao lâu, thì thấy một người đản ông trung niên mặc vest bước vào.

Diệp Như Mạn vội vàng hét lên: “Cha, đây là Tiểu An.”

Người đến bắt thình lình chính là Diệp Kiên Nam.

Tạ An cũng nhìn ông ta, trong lòng dâng lên một tia chán ghét.

Cậu không thích người đàn ông này, trong tiêm thức cảm thây ông ta không phải là người tột, chỉ là khoác lên da một dáng vẻ hiền lành.

Diệp Kiến Nam không biết mình đã bị nhìn thấu, còn nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Đây là Tiêu An đúng không? Lần đầu tiên gặp mặt, ta là ông ngoại của cháu.”

Diệp Kiên Nam cô hêt sức lộ ra vẻ thân thiện, mưu toan đánh lừa cậu bé trước mặt, nhưng dường như ông ta đã quên mật cậu bé này là ai.

Quả nhiên, Tạ An căn bản không để mình bị xoay vòng vòng, trực tiếp nói: “Có lời cứ nói, đừng lôi quan hệ vào đây.”

Nụ cười của Diệp Kiến Nam lập tức cứng đờ.



Diệp Như Mạn vội vàng nói: “Tiểu An, con nói chuyện kiểu gì vậy? Đây quả thật là ông ngoại của con đó!”

Tạ An gật đầu, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì để nói, vậy thì tôi đi đây.”

Nửa điểm thể diện cũng không lưu lại.

Chiếc mặt nạ hiền lành trên khuôn mặt của Diệp Kiên Nam suýt nữa thì không duy trì được, cứ cứng ngắc treo ở đó.

Tạ An bỗng nhiên nói: “Ông chính là dùng thái độ này lừa gạt mẹ tôi sao?”

Trong đầu Tạ An bắt đầu nghĩ cách cát đứt quan hệ với người gọi là ông ngoại này, cậu có thê nhìn ra được người đàn ông này chỉ đang đeo mặt nạ mà thôi, may là cha đã rèn luyện cho cậu cách nhìn sắc mặt của người khác, bằng không cậu sớm đã bị người đôi diện lừa gạt rôi.

Cho nên Tạ An đối với việc nhìn thấu mặt nạ của người khác đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng mẹ lại quá tốt bụng, lại thêm việc bị rằng buộc bởi mồi quan hệ người thân, khẳng.

định không thể nhìn thấu bộ mặt giả tạo của người này, mới có thể bị lừa gạt thảm hại như vậy!

Càng nghĩ, Tạ An càng tức giận, cậu căn bản không có ý tự mình ra tay, bởi vì sư phụ của cậu đã từng nói phụ nữ nên được đàn ông bảo vệ, mà mẹ cậu hẳn là nên để cha bảo vệ, cậu không thể cướp công việc của cha được, nêu không cha sẽ trông có vẻ quá vÔ dụng.

Sư phụ cũng từng nói rằng nếu cha trông có vẻ vô dụng quá, thì sẽ không tôt cho tình cảm vợ chồng, cha và mẹ sẽ khó ở với nhau hơn, vì vậy cậu cô găng nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đóng vai một đứa trẻ ngây thơ và hiểu chuyện.

Nhưng bây giờ, Tạ An cảm thấy mình sắp nhịn không nỗi nữa.

Diệp Kiên Nam không ngờ đứa trẻ này lại khó chơi hơn mình tưởng, ông ta lập tức nói: “Tiểu An, sao cháu lại nói như vậy? Quả nhiên là một đứa trẻ không được dạy bảo tốt, người như Tiểu Hề đúng là không biệt dạy dỗ trẻ con, cho nên từ nay hãy để Mạn Mạn dạy bảo cháu đi.”

Tạ An suýt nữa bị câu nói này của ông ta làm cho bật cười.

Mặt dày đến mức nào mới dám nói năng như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.