“…Cảm ơn anh”
Tạ Trì Thành không có từ chối lời cảm ơn này, chỉ có anh là rõ ràng thân phận của Diệp Hỉ Nhạc.
Cô đi qua đó, lộ ra nụ cười khổ, nói: “Tôi lại nợ anh một ân tình rồi.”
Nợ nần nhiều ân tình, cô bỗng nhiên không biết phải làm thế nào cho phải.
Anh cái gì cũng không thiếu, thứ cô có thể làm thì quá ít.
Anh không nói lời nào, Diệp Như Hề lại tự lẩm bẩm một mình: “Nhạc Nhạc là bị ung thư máu bẩm sinh, con bé mới nhỏ như thế lại mắc phải căn bệnh này, nhưng Nhạc Nhạc chưa từng oán trách một lời, con bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, còn biết an ủi người khác, mọi người đều rất thích Nhạc
Nhạc….Tạ Trì Thành, anh nói xem, tại
sao Nhạc Nhạc ngoan ngoãn là vậy mà ông trời lại đối xử tàn nhẫn với con bé như
thế chứ ?’
Nước mắt thấm ướt làn mi, chậm lãi chảy dài trên mặt cô.
Diệp Như Hề che miệng lại, không cho bản thân nức nở thành tiếng.
“Diệp Như Hề, con bé sẽ không có việc gì đâu.”
Một đêm này, trôi qua thật sự quá lâu.
Dương San cùng Diệp Như Hề đều canh giữ ở phòng bệnh, ghé vào bên cạnh mép giường ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Như Hề nghe tháy động tĩnh thì lập tức mở mắt, lại đối diện với đôi mắt to chớp chớp của Nhạc Nhạc.
“Mami….”
“Nhạc Nhạc!”
Diệp Như Hề ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, vành mắt nóng lên, “Nhạc Nhạc, con cuối cùng cũng tỉnh lại, dọa chết mami rồi.”
Mami, con không thở được,
Diệp Như Hề vội vàng buông tay ra, “Nhạc Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-mami-lai-tron-roi/1101166/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.