Chương trước
Chương sau
Tạ Trì Thành không phủ nhận, chỉ là ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Cậu Tạ đúng là diễm phúc không cạn, người phụ nữ kia quả thật là cực phẩm, chỉ là vị hôn thê kia của cậu đâu rồi?”
Tuy rằng cố cẩm Minh cũng không cảm thấy người phụ nữ Diệp Như Mạn kia có thể trói chặt Tạ Trì Thành, nhưng với tư cách là mẹ ruột của Tạ An, điểm này chính là lợi thế lớn nhất của cô ta,
Đối với người anh em vào sinh ra tử với mình, Tạ Trì Thành cũng không có lựa chọn giấu giếm, anh nói thẳng: “Cô ấy là me ruôt của Ta An.”
cố Cẩm Minh trừng lớn hai mắt, há miệng, thuốc lá rớt rồi cũng không rảnh bận tâm..
“Cậu nói cái gì?”
“6 năm trước, bị kẻ mạo danh thay thế.”
Hồi lâu, Cố Cẩm Minh lại giơ ngón tay cái lên, “Tôi cảm thấy người phụ nữ Diệp Như Mạn kia mới đáng nhận được cái này, chuyện này mà cũng dám làm, lừa gạt cậu Tạ đó!”
Mặt Tạ Trì Thành trầm xuống, trực tiếp duỗi chân đạp vào cố cẩm Minh, người kia linh hoạt né tránh.
“Đừng tức giận chứ, vậy cậu tính phải làm sao bây giờ? Tôi nghe nói Diệp Như Mạn hiện tại cùng với bà già bên kia qua lại thân mật, có bà ta chống lưng, vị hôn thê này của cậu đúng là an toàn tại vị đó nha!”
Tạ Trì Thành khẽ mở môi mỏng, cười như không cười nhiễm vài phần lạnh lẽo.

‘Đã giăng lưới rôi
“Không sợ có cá lọt lưới à?”
“ừ, cậu trở về rất đúng lúc.”
Cố Cẩm Minh:??? Làm sao lại có cảm giác như bản thân mình bị gài bẫy nhỉ.
Tầm mắt Tạ Trì Thành nhìn về phía chiếc xe bên kia nói: “Động tác quá lớn, sẽ kinh động con mồi, cá chết lưới rách. Hãy giúp tôi bảo vệ cô ấy.”
“Cậu là cậu Tạ đó, còn không bảo vệ được một người phụ nữ sao?”
Tạ Trì Thành trầm mặc.
Cố Cẩm Minh bất chợt nhận ra, không phải cậu ta bảo vệ không được, mà là càng là che chở thì người phụ nữ kia càng dễ gặp nguy hiểm, một người vốn dĩ khó công phá một khi xuất hiện điểm yếu, tất nhiên kẻ thù sẽ tập trung vào công kích điểm yếu kia.
Mà đây cũng là lý do mà Tạ Trì Thành
không có nói thẳng mọi chuyện với Diệp Như Hề.
“Nể tình cậu đã từng cứu tôi, tôi sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm người phụ nữ của cậu.”
Tạ Trì Thành không nói lời cảm ơn, chỉ nói: “Tôi sẽ gây áp lực cho phía nhà họ Chung.”

“Đừng nha, tôi không hiếm lạ mấy cái gia sản đó của ông già tôi đâu.Tuy nhiên, tôi thà rằng đi quyên góp cũng sẽ không cho người khác, tôi tự mình giành lấy được.”
“ừ.”
“Được rồi được rồi, người phụ nữ của cậu, tôi thay cậu che chở, cậu đúng là thiếu tôi một ân tình đấy nhé!”
“Còn có một cô con gái nữa.”
“Biết rồi..Hả?! Cậu nói lạl một lần nữa
cho tôi nghe thử?!”
Cố Cẩm Minh lập tức đứng bật dậy, hai mắt đều trừng to.
Tâm trạng Tạ Trì Thành hiển nhiên rất tốt, hai tay đút vào túi quần, tư thế đứng thong dong thoải mái, khóe miệng cong cong, nụ cười vô cùng đắc ý.
“Năm đó con bé bị mang đi. Thai long phượng.”
Cố Cẩm Minh chửi thề một tiếng.
“Tạ Trì Thành, cậu đúng là cố ý, tôi cô đơn lẻ bóng, cậu con trai con gái song toàn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.