Chương trước
Chương sau
“Ồ? Tôi tưởng lần ân tình kia đã trừ cho số tiền ở hai lần đó rồi chứ.”
“Không có đâu, tôi đã đưa tiền trả lại cho anh rồi mà, một xu cũng không thiếu, tôi còn giúp anh mua lại cổ phần của Long Đằng nữa….”
Những câu kế tiếp càng lúc càng nhỏ, ở dưới tầm mắt của anh, Diệp Như Hề cũng không có mặt mũi mà tiếp tục nói.
Sau khi cô biết được Tạ Trì Thành vốn dĩ không hề gặp tình trạng bệnh tình nguy kịch như trong lời đồn, cô liền rõ ràng, thị trường chứng khoán của Long Đằng rung chuyển rất có thể là do người đàn ông này cố ý.
Như vậy cuối cùng cho dù không có sự hỗ trợ của cô, anh cũng có thể thu hồi được toàn bộ cục diện.
Ngược lại, 3 tỷ mà cô ‘mượn’ của anh lại đem lại cho bản thân lợi ích mà một món lời tài tính nhỏ, như thế tính ra, ơn cứu mạng kia đúng là được hoàn trả cả rồi.
“Diệp tiểu thư còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Nói? Còn có chuyện gì để nói đây.
“…Không có.”
“Ồ, cho nên nợ tôi hẳn một mạng, cô tính chỉ trả bằng hai chữ cảm ơn thôi sao?”
Diệp Như Hề thở dài trong lòng, cảm giác càng muốn cùng người đàn ông này phân rõ giới hạn, thì lại ràng buộc với nhau càng sâu.
“Anh muốn tôi làm cái gì, chỉ cần ở trong khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ đồng ý.”

“Cho dù là bất cứ chuyện gì?”
Diệp Như Hề nhấn mạnh: “Nằm trong khả năng cho phép của tôi.”
“Thái độ báo đáp ơn cứu mạng của Diệp tiểu thư cũng không phải thật sự chân thành.”
Diệp Như Hề đã yếu thế hơn nhiều, nhưng vẫn là cố chống chọi nói ra một câu.
“Tạ Trì Thành, anh nói chút đạo lý đi được không, chuyện tôi không làm được thì phải báo đáp anh thế nào đây”
“Vậy thì hiện tại, cùng tôi tham gia buổi tụ họp đi.”
Diệp Như Hề há hốc mồm, “Hiện tại?
“Đúng, hiện tại, sao nào, chút chuyện này mà cũng không thể làm được sao?”
Diệp Như Hề lại một lần nữa được trải nghiệm sự bá đạo của Tạ Trì Thành, anh biết rõ bản thân đã có hẹn đi với Tôn Bân rồi.
Diệp Như Hề đành phải cắn răng nói: “Được, nhưng tôi phải gọi điện thoại đã.”
Giữa trả ơn cứu mạng và tiệc mừng công thì Diệp Như Hề đã đưa ra lựa chọn vế trước.
Cô gọi điện thoại cho Tôn Bân, cũng rất áy náy, may mắn là Tôn Bân cũng hỏi thêm gì nhiều, chỉ là cuối cùng cũng nói ra một câu bảo cô hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, Tạ Trì Thành không phải là người dễ đối phó như vậy.

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, ngay cả Tôn Bân cũng biết Tạ Trì Thành khó đối phó, đen đủi là bản thân cô lại thiếu nợ anh một ân tình lớn.
cất di động, Diệp Như Hề đi đến trước mặt Tạ Trì Thành, nói: “Tạ tiên sinh, chúng ta sẽ đi đâu?”
Tạ Trì Thành gật đầu, đi thẳng về phía trước.
Bọn họ trực tiếp đi tới một phòng đặt sẵn, vừa đẩy cửa ra, khi Tạ Trì Thành xuất hiện tiếng cười nói vui vẻ bên trong lập tức im bặt.
Đám người bên trong đồng loạt nhìn về phía cửa vào
Một tiếng ‘anh thành’ của Tôn Tử Hạo vọt tới bên miệng lại nghẹn ngào nuốt trở về, tròng mắt trừng lớn như sắp rớt ra đến nơi.
Dịch Thành Minh nhìn thấy Diệp Như Hề cũng thoáng kinh ngạc một hồi, nhưng rất nhanh cùng phục hồi tin thần rồi nói: “Trì Thành, sao muộn như vậy mới tới? Còn mang theo cả bạn đồng hành nữa cơ à?”
Tạ Trì Thành tùy ý ừ một tiếng, sau đó tìm tới một vị trí khuất rồi ngồi xuống.
Tuy là một vị trí khuất trong góc nhưng
không có nghĩa là mọi người sẽ xem nhẹ anh, ngược lại, bọn họ trông như chỉ hận không được dính qua đó.
Diệp Như Hề có chút chần chừ đứng ở cửa, chỉ quét mắt một cái là có thể nhận ra được người ở bên trong không phú cũng quý.
Cũng đúng, những người có quan hệ với Tạ Trì Thành tất nhiên chẳng có ai là thân phận kém cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.