Luống cuống tay chân ấn xuống một dãy số trong danh bạ, vậy mà cô lại không cẩn thận ấn vào số điện thoại của Tạ Trì Thành .
Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối,
nước mắt Diệp Như Hề cũng rơi xuống hòa trong làn nước mưa.
Giọng nói của Tạ Trì Thành truyền tới, trầm thấp, nhưng rất bình tĩnh.
“Diệp Như Hề? Là em sao?”
chuyển xưng hô tôi-em cho Thành ca luôn nha mọi người >.<
Diệp Như Hề đè nén tiếng khóc nức nở, thấp giọng nói: “Là tôi..”
“Em đang ở nơi nào? Đem vị trí của em nói cho tôi, tôi đang ở trong rừng cây đây…. đừng sợ.”
Cả quá trình cô đã mạnh mẽ biết bao, nhưng khi nghe được giọng nói của Tạ Trì Thành , cô suy sụp
Diệp Như Hề chưa bao giờ biết bản thân mình sẽ có lúc trở nên yếu đuối đến vậy, cô ôm di động nằm cuộn tròn.Biết rõ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, những người đó còn đang tìm mình, nhưng nước mắt lại không thể kìm nén được.
“Đừng sợ, em bình tĩnh lại, mở định vị điện thoại lên, miêu tả vị trí hiện tại của em, xung quanh có những gì.”
Sao có thể không sợ được chứ?
Đang yên đang lành bị bắt cóc đến nơi đây, đối mặt với những kẻ muốn giết mình, suốt quá trình chống chọi được tới hiện tại, cô đã dùng hết sự dũng cảm của bản thân rồi.
Cô ngừng khóc, nỗ lực nói ra tình huống lúc này của mình cho anh nghe, đến lúc cuối cùng, lại nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
“Tạ Trì Thành, cứu tôi với..xin anh hãy
cứu tôi…. Nhạc Nhạc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-mami-lai-tron-roi/1101148/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.