Chương trước
Chương sau
ở trong mắt Diệp Như Mạn, Tạ Trì Thành khẳng định là có vấn đề về phương diện kia, nếu không một người đẹp như cô ta tỏ ra nũng nịu như vậy mà anh cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, ngày thường bên người anh cũng không có người phụ nữ nào khác, thế thì không phải ‘không được’ thì là cái gì?
Điều lo lắng duy nhất của Diệp Như Mạn chính là khi Tạ Trì Thành chết đi, cái thân phận Tạ phu nhân mà cô ta tu hú chiếm tổ
này không còn tác dụng gì nữa, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về nhà tìm mẹ mình bàn bạc lại.
Vu Bình trấn an con gái một chút, cũng không nghĩ ra, Tạ Trì Thành rốt cuộc chết hay không chết? Không chết nói thì tại sao có thể mặc kệ công ty loạn thành một đoàn như vậy được?
“Con thật sự không hỏi thăm được chút tin tức nào à?”
“Hai người kia đề phòng con như trộm cướp vậy đó! Mấy lần con đều bị kéo ra ngoài!”
Nói đến chuyện này, Diệp Như Mạn tức giận đến đỏ cả mặt, từ sau khi gả cho Tạ Trì Thành, cô ta còn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy!
“Sao con có thể vô dụng đến vậy, cũng không hỏi thăm được chút tin tức nào cả!”
“Mẹ! Chuyện này có thề trách con sao! Nhưng mà thật ra con cũng có hỏi thăm được một chút, cái người Thư ký Tần kia là thật sự bị thương nặng, vẫn luôn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt
ICU
chưa ra, chuyện này mọi người đều biết, mẹ xem Tạ Trì Thành có thể thật sự đã….hay không..”
Vu Bình cũng bắt đầu dao động.
“Mẹ, mẹ nói xem con có nên từ hôn hay không đây?”
“Từ cái gì mà từ! Vị trí này thật vất vả mới có được đó!”
Nào biết, Diệp Như Mạn lần này thật sự quyết tâm, cô ta không muốn cùng một người đàn ông ‘không được’ trải qua cả đời.
Diệp Như Mạn đè thấp giọng nói
“Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, lần này từ hôn rất đúng lúc! Hiện tại Long Đằng còn chưa có loạn tới mức phân chia tài sản, con còn có thẻ nhân cơ hội này bắt được một phần tài sản không tồi, còn có Tạ Trì Thành đã điều tra sự việc năm đó rồi, nếu như điều tra ra được thì làm sao bây giờ?”
Vu Bình càng dao động hơn.
Diệp Như Mạn đột nhiên chốt một câu, “Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, con và thằng nhãi nghiệt chủng đó cũng không cùng huyết thống , tuy rằng cỏ thể bảo bác sĩ Từ làm giả báo cáo, nhưng lỡ như Tạ Trì
Thành đổi một bệnh viện khác thì chúng ta liền xong đời rồi, không bằng tận dụng thời cơ hiện tại.”
Nhưng Vu Bình vẫn không đồng ý, chỉ nói: “Tạm thời đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, con người Tạ Trì Thành không đơn giản đâu, cũng sẽ không dễ dàng mất mạng như vậy, con thành thật một chút cho ta!”
Diệp Như Mạn bị tức chết rồi, nhưng lạl không dám phản kháng mệnh lệnh của mẹ mình, tâm không tình lòng không nguyện
miêng cưỡng
lên tiếng, “Con đã biết.”
“Con thành thật một chút cho ta, đừng có làm những chuyện không cần thiết, còn nữa, con phải thường xuyên chạy tới bệnh viện, cho dù không vào được cũng phải bày đủ kiểu dáng quan tâm lo lắng, còn có đứa bé Tạ An kia, con cũng cần phải nghĩ cách vịn vào mối quan hệ mẹ con.”
“Cái thằng nhóc khốn khi cũng không biết đã đi nơi nào, con tìm mãi mà tìm không thấy!”
“Vậy tiếp tục tìm đi!”
Diệp Như Mạn vốn còn định tố khổ, nhưng không ngờ lại phải nghe một đống quở trách, trong lòng có oán giận, lại không dám xả giận ra với mẹ mình, cho nên thời điểm cô ta thấy Diệp Như Hề vừa trở về liền trực tiếp cầm ly nước ném thẳng về phía cô.
Diệp Như Hề phản ứng nhanh, tránh thoát được.
“Giờ này rồi mới chịu trở về, cô đi làm gì bậy bạ rồi đúng không?
Sẽ không phải cùng đàn ông ra ngoài lêu lổng đấy chứ?”
Diệp Như Hề nhịn xuống, nói:
“Tôi chỉ đi ra ngoài dạo một vòng chút thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.