Nhạc Nhạc mờ mịt đi chạy thẳng về phía trước, cô bé không biết đi nơi nào, chỉ muốn tìm một góc trốn vào đó, không để Mami tìm được mình.
Một phút không cẩn thận, cô bé đụng phải một người ngay ngã rẽ của hành lang, Nhạc Nhạc đặt mông ngã uỵch trên mặt đất, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Tạ Trì Thành lập tức ngừng bước chân, cúi đầu thấy một bé gái đang lảo đảo ngồi bệt dưới đất.
Nhạc Nhạc đau đến mức không bò dậy nổi, lại sợ hãi sẽ bị mami tìm được, cô bé quýnh lên, nước mắt giống như những hạt ngọc rơi lã chã lã chã xuống nền nhà.
Nghe thấy tiếng khóc, Tạ Trì Thành theo bản năng nhíu mày, nói: “Cháu khóc cái gì? Đừng khóc nữa. Nói đi”
Anh chưa bao giờ thích tiếng khóc của trẻ con, con trai anh từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng khóc mấy lần, anh cho rằng trẻ con trên đời đều kiên cường như con trai nhà mình.
Thư ký Tần Hải đứng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Nhạc Nhạc , không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin được mà nói:
“Trời ơi! Cô gái này cùng tiểu thiếu gia lớn lên lại giống nhau như vậy……”
Tạ Trì Thành nghe thấy lời này thì sửng sốt chớp mắt một cái, anh cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn Nhạc Nhạc.
Cô bé xinh đẹp và tinh xảo như một con búp bê Tây Dương, dưới tóc mái là hàng lông mày cong cong cùng đôi mắt to tròn, chỉ là khuôn mặt bệnh tật nên ốm yếu xanh xao, một đôi mắt to ngập nước, lúc này bởi vì khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-daddy-mami-lai-tron-roi/1101036/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.