Chương trước
Chương sau
Đến 3 ngày sau, Lăng Ngạo Thiên ở trên Lăng Đế ngồi tại một chỗ, cô trợ lý lúc trước Tống Thành cử đến gõ cửa: "Lăng tổng." Anh trừng con mắt không kiên nhẫn nói: "Vào đi."

Người trợ lý đi vào bên trong, ả cười mĩm đôi môi nhỏ nhắn vuốt cái tóc của mình sau đó đưa tay cuốn cuốn vào. Lăng Ngạo Thiên đập bàn: "Chậm chạp lề mề, đến đây làm việc hay đến đây để diễn!" Ả trợ lý giật mình, đột nhiên sợ hãi nhưng vẫn giữ bình tĩnh đi từng bước tới: "Lăng tổng, đây là tài liệu về kế hoạch phát triển điện thoại mới của Lăng Đế.. ngài xem thử ạ!"

"Tống Thành đâu!" Lăng Ngạo Thiên quát.

Tống Thành mới vừa đến công ty mà đã bị anh nạt như vậy, họ Tống chạy vào trong tư thế nghiêm: "Lăng tổng có gì căn dặn!" Chỉ nhìn thấy Lăng Ngạo Thiên đang phẫn nộ ngồi trên ghế, còn người kia.. là Bạch Vân, cô trợ lý mà đã ngã vào lòng anh đây mà.. cố tình để vết son. Đợt đó vì phu nhân hiểu lầm ngài ấy cho nên Lăng tổng tức điên lên lại phạt cả đám.

Hơ hơ.. lại nữa rồi: "Bạch Vân, sao cô lại vào đây?"

Bạch Vân chỉ yếu đuối nói với Tống Thành, thút thít bảo: "Tôi không biết nữa, tôi chỉ đưa tài liệu về điện thoại mới của Lăng Đế mà thôi." Tống Thành đặt tay lên trán, mẹ nó.. muốn chửi thề ghê: "Bạch Vân, về những việc nhỏ nhặt này không cần đưa Lăng tổng. Ai cũng biết là việc này giao cho tôi."

Bạch Vân: "Nhưng.. có người nói Lăng tổng muốn gặp tôi." Tống Thành nhếch môi.. con mẹ nó cô điên à, gặp cô cho phu nhân chửi chết à. Lăng tổng gặp vợ ngài ấy chứ gặp cô chi? Anh đi tới kéo cô ra: "Mau ra ngoài làm việc đi."

"Không cần." Thanh giọng tàn khốc của Lăng Ngạo Thiên nói: "Đuổi việc."

Tống Thành lưng chừng, còn Bạch Vân mặt thì tái mét.. đen như than: "Lăng tổng.. cô ta vốn là cũng quan trọng với bên thiết kế." Lăng Ngạo Thiên xoay ghế ra hướng cửa sổ, anh không nhìn hai người mà chỉ nói: "Cần tôi nhắc lại không?" Tống Thành cúi người: "Vâng."

Bạch Vân chạy tới nói lớn: "Lăng tổng! Anh không thể đuổi em! Em yêu anh nhiều năm như vậy mà!" Hướng về phía của anh, Lăng Ngạo Thiên cau mày anh đưa chân tới đạp cô một cái: "Bẩn thỉu." Bạch Vân mím mím cái môi nhào tới chỗ anh, chạm lên môi anh một cái. Tống Thành chưa kịp phản ứng, chết.. chết..

Lăng Ngạo Thiên trợn con mắt, cơn tức giận bên trong của anh bùng phát lên. Anh xô ả ra liền nôn ra: "Ọe.." Bạch Vân khụy dưới đất chỉ nhìn anh đang nôn ra, chỉ biết thầm nghĩ lẽ nào mình dơ bẩn đến vậy sao: "Lăng Ngạo Thiên! Anh!"

"Cút!" Anh trừng con mắt cánh cảo: "Ọe."

Tống Thành sai bảo tiêu vào bên trong liền lôi ả ta ra ngoài văn phòng: "Đem bộ đồ tới đây." Anh cởi áo của mình ra đặt trên bàn, nhìn cái áo cô lựa cho mình.. chỉ có hai cái áo mà cô mua cho. Một áo là tiền của anh, một áo là cô để dành mua cho anh.. áo này là áo cô để dành anh thích nhất: "Chà đi, chà cho kĩ.. cho thật sạch! Đừng để bám mùi của rác rưởi."

Lăng Ngạo Thiên mắc bệnh sạch sẽ, chỉ có đồ của Hạ Vy Vy là anh dùng chung được thôi.

"Vâng Lăng tổng." Tống Thành quay đầu về phía cửa, Lăng Ngạo Thiên kêu: "Khoan đã."

Anh cầm lấy cái điện thoại của mình bỏ vào bên trong túi quần: "Dọn dẹp ở đây, chuyển đến văn phòng khác cấm tuyệt đối không cho ai vào khi không có sự đồng ý của tôi. Sao cô ta có thể lên được tầng cao nhất? Tầng cao nhất chỉ có mã mới lên được." Tống Thành chột dạ nói: "Là do.. do tôi đi gặp bàn kế hoạch với chủ tịch Lộ cho nên tôi bàn giao lại cho Bạch Vân. Lăng tổng, tôi nào có biết cô ta có ý như vậy."

"Xem ra tôi nên thay trợ lý thân cận của mình rồi." Lăng Ngạo Thiên nhìn Tống Thành lườm một cái liền rời khỏi phòng. Tống Thành cứng đờ nguyên cái người: "Lăng tổng! Đừng mà!" Tôi theo ngài từ nhỏ đến lớn ngài nỡ lòng nào đuổi tôi đi, tôi dù gì cũng là công tử Tống gia bị đuổi mặt mũi đâu lấy vợ đây hả?

Tống gia là một nhà giàu có và quyền lực trong Trung Quốc này, hẳn là chỉ thua Cao gia, Mạc gia và Lăng gia.. và hơn thế nữa là thua Trương gia, Lãnh gia.

Trương gia phải gọi là một gia đình gia giáo, quân nhân nghiêm khắc lại tài giỏi bẩm sinh cho nên đứng đầu rồi. Lãnh gia thì mấy đời kế tiếp toàn là mỹ nhân, còn nam nhân thì chỉ giỏi về việc làm ăn doanh nhân, nữ thì không theo những công việc đó mà lại đi học sát thủ.

Có ai nào biết Lãnh Cơ Uyển lúc trước là sát thủ được giao nhiệm vụ giết mục tiêu của mình chính là Trương Nhân, người chồng của bà.. thế tại sao họ lại lấy nhau được?

Tống Thành đứng trước phòng vệ sinh nhìn Lăng Ngạo Thiên: "Lăng tổng.. đây là lần thứ 10 ngài đánh răng rồi đấy ạ!" Anh đang ngậm nước bên trong miệng liền phun ra, chét kem lên cây đánh răng đánh tiếp tục: "Hừ! Bẩn chết đi được!"

Họ Tống mới nói tiếp: "Như thế này sạch rồi, ngài không cần đánh nữa đâu." Thà đánh nhẹ đi, đánh mà mạnh bạo còn mặt mày thì khó chịu nổi điên kiểu này gãy cây đánh răng luôn quá. Lăng Ngạo Thiên lườm: "Vợ không thích." Tống Thành chỉ im lặng nhìn anh, 4 năm mới gặp lại bây giờ là giữ thân cho vợ à? Ngài có làn được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.