Không lâu sau, bữa ăn kết thúc. Mặc Mặc thầm thở phào trong lòng, rốt cục cũng có thể tiễn khách rồi. Nhưng ngoài dự liệu, Uông Hành cười tươi như hoa, thản nhiên nói:
- Eward, bây giờ tạm thời tôi chưa tìm được chỗ ở. Liệu rằng...
Độ dày của da mặt Uông Hành đã được liệt vào hàng cao nhất trong danh sách đen của Mặc Mặc. Nhưng thực sự Mặc Mặc rất bi ai a~
- Được!!! Anh có thể tuỳ ý coi nơi đây như nhà của mình.
Đó cũng chính thức là câu nói từ miệng Vũ Thần thoát ra, mà theo Mặc Mặc, là khó nghe nhất. Cái gì mà coi như nhà của mình chứ. ( Lời tác giả: Anh này rõ ràng là muốn phá đám mà!!! Phải để vợ chồng người ta có không gian riêng tư chứ!!!)
- Này...Hai người...
Mặc Mặc còn chưa kịp nói hết, Uông Hành đã nhàn nhã cất bước...tiến thẳng vào phòng ngủ dành cho khách.
"Không được đánh người! Không được đánh người! Không được đánh người!..." Mặc Mặc tự nhủ.
"Ui!!!" Mặc Mặc bị một cái cốc trán.
"Anh làm gì vậy hả? Đau chết đi được" Vừa nói vừa xoa xoa cái trán của mình.
"Em còn muốn nhìn theo anh ta đến bao giờ nữa? Bàn ăn còn chưa dọn đâu đấy!" Ai đó một bụng đầy giấm chua lên tiếng.
A!!! Anh là đang ghen sao? Mặc Mặc chợt nảy sinh ý nghĩ này trong đầu. Nhưng, sau đó cô liền gạt bỏ nó ngay. Làm gì có chuyện anh ghen chứ, rõ ràng là Vũ Thần lười dọn bát đĩa nên cố tình đẩy qua cho cô mà. Mặc Mặc tiểu thư cô đây tự nấu ăn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-da-mat-anh-qua-day-roi/117879/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.