Chương trước
Chương sau
Những chuyện tình cảm này, căn bản là chẳng ai đoán trước được.
Cho nên Ngôn Tiểu Nặc không tùy tiện phán xét giữa bọn họ là quan hệ gì, cũng không tùy tiện đặt câu hỏi.
Lúc tan tiệc, Ngôn Tiểu Nặc nhớ Mặc Ngôn còn chưa tan học, định đích thân đi đón Mặc Ngôn về nhà.
Phó Cảnh Dao chia tay Ngôn Tiểu Nặc ngay cửa quán cà phê.
Đường Mạt Ưu thấy chuyện đã xong xuôi, nói với Cổ Đình Thâm: "Đình Thâm, chuyện biển hoa cậu và Tiểu Nặc thương lượng thỏa đáng hết rồi, tôi đi về đây."
Cổ Đình Thâm gật đầu, cười nói: " Được, chờ chuyện bên này xong xuôi, mình sẽ đi thăm cậu và Nam Hân." "Vậy là được rồi." Đường Mạt Ưu cười một tiếng, nhìn Phó Cảnh Dao, "Không có gì phải vội, ha ha."
Cổ Đình Thâm muốn giải thích, Đường Mạt Ưu đã lái xe đi mất.
Anh thở dài, nói với Phó Cảnh Dao: "Xin lỗi, bọn họ hiểu lầm" "Không sao đâu." Phó Cảnh Dao khẽ mỉm cười lắc đầu, "Bây giờ dù sao tôi cũng không có việc gì bận, chi bằng chúng ta cùng đến biển hoa hồng xem một chút được không?"
Bề ngoài nhìn Cổ Đình Thâm rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà làm việc lại có hiệu suất cực kỳ cao, anh vui vẻ gật đầu: "Tôi đang muốn đi đây!"
Hai người ngồi chung xe đi đến biển hoa hồng.
Trời vào đầu thu, là mùa hoa hồng nở lần thứ hai trong năm, tuy không huy hoàng tráng lệ như ngày xuân, nhưng lại man mác một ảo giác trong trẻo trầm lặng, mùi thơm len lỏi dịu dàng.
Trước kia Phó Cảnh Dao từng nghe nói đến nơi này, nhưng chưa có dịp đến xem thử, lần này cô đã thực sự được đứng giữa muôn nghìn đóa hoa hồng rực sắc đỏ, biển hoa dập dềnh theo gió, theo từng bước chân cô khẽ khàng bước vào trong.
Lục Đình, anh có vui không...
Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng cúi người xuống, chắp tay về phía biển hoa hồng
Cổ Đình Thâm nhìn, cũng làm một động tác giống như vậy.
Trong biển hoa, có nhiều con đường mòn lát đá xanh, để cho người đi lên đó không giẫm lên hoa.
Cổ Đình Thâm vừa đi, vừa nói chuyện phiếm cùng Phó Cảnh Dao: "Cha mẹ tôi cũng là người yêu thích hoa cỏ, nếu bọn họ thấy cánh đồng hoa này, chắc chắn sẽ rất hứng thú" Giọng nói Phó Cảnh Dao có chút cảm thán, "Hoa hồng rất thường gặp, nhưng mà tâm ý như thế này cũng rất ít thấy." "Giống như tình cảm, con người ai cũng biết là có, nhưng mà là tình thâm và cố chấp như vậy, quả thực hiếm thấy" Cổ Đình Thâm lạnh nhạt nói, "Chính là bởi vì hiếm thấy, cho nên mới quý giá, làm người ta thổn thức cùng hâm mộ."
Phó Cảnh Dao hơi ngẩng đầu lên, nhìn kia bầu trời bị hoa hồng hắt lên đỏ rục, cô rốt cuộc có hâm mộ tình cảm như vậy? Hay là suy nghĩ khác?
Biển hoa hồng rất lớn, Phó Cảnh Dao mới đi một vòng, đã mệt mỏi không chịu nổi, đã vậy cô còn mang giày cao gót.
Chân vừa mệt mỏi vừa đau đớn, bất thình lình mất thăng bằng, một cơn đau kinh khủng xông lên từ mắt cá chân.
Cổ Đình Thâm nghe cô kêu lên, vội vàng đưa tay ra đỡ cô, ân cần nói: "Cảnh Dao, cô không sao chứ?"
Phó Cảnh Dao sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh đã rịn ra, đau đến không nói nên lời.
Cổ Đình Thâm hơi nhíu mày, cúi người ôm ngang Phó Cảnh Dao lên, bể ra ngoài, đặt vào trong xe. "Cô thử nhúc nhích cổ chân xem." Trong giọng nói của Cổ Đình mang cảm giác trầm tĩnh khiến người khác an lòng.
Phó Cảnh Dao nhịn đau, nhẹ nhàng nhúc nhích cổ chân, lập tức một cơn đau đớn ập đến.
Cổ Đình Thâm thấy rõ ràng, liền gài dây an toàn cho Phó Cảnh Dao, nói: "Cô cố gắng chịu đựng một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện."
Đến bệnh viện, bác sĩ cẩn thận nhìn rồi lại nắn nắn cổ chân cô, sau khi kiểm tra xong, kết luận, may không gãy xương, nhưng tạm thời không thể đi được, cần phải tĩnh dưỡng.
Phó Cảnh Dao không thể bước đi, cho nên từ đầu đến cuối đều do Cổ Đình Thâm bế cô hoàn thành tất cả hạng mục kiểm tra.
Hai người trai xinh gái đẹp, khiến cho cô y tá cũng phải thốt lên khen ngợi: "Cô Phó, bạn trai cô đối xử với cô thật là tốt, đã vậy còn rất đẹp trai." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Cổ Đình Thâm không có ở đó, anh đang bận đi làm thủ tục nhập viện cho cô. Phó Cảnh Dao nhẹ giọng nói: "Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bình thường." "Nếu tôi cũng có một người bạn bình thường như vậy, chắc chắn tôi sẽ tìm cách biến anh trở thành bạn trai tôi." Y tả rõ ràng không tin lời cô giải thích, cho rằng Phó Cảnh Dao chỉ muốn lấp liếm đi.
Phó Cảnh Dao bất đắc dĩ giữ yên lặng.
Cổ Đình Thâm làm thủ tục xong xuôi, lập tức thông báo cho gia đình Phó Cảnh Sao.
Ông cụ Phó cùng ba mẹ Phó Cảnh Dao nghe được con gái yêu nằm viện, lập tức chạy đến, thấy mắt cá chân Phó Cảnh Dao bị băng bỏ một cục trắng toát treo lên, bà chủ Phó nhất thời đau lòng không kìm được. "Cảnh Dao, con có sao không?" Bà chủ Phó ân cần hỏi hạn con gái. Phó Cảnh Dao cười: "Con không có chuyện gì, mẹ, mẹ đừng lo lắng."
Cổ Đình Thâm hết sức áy náy, "Bác gái, thật xin lỗi, tại cháu không chăm sóc kỹ cho Cảnh Dao." "Cháu đừng nói vậy" Bà chủ Phó rõ ràng có ấn tượng tốt vô cùng đối với Cổ Đình Thâm, "Cậu đưa Cảnh Dao đến bệnh viện, còn chu đáo thông báo cho chúng tôi, như vậy là rất quan tâm con bé rồi."
Ông Phó cũng nói: "Đúng vậy, Đình Thâm, con bé Cảnh Dạo này vẫn cứ bất cẩn như vậy đấy, chỉ là sự cố bất ngờ, cậu nhất định đừng để trong lòng nhé."
Ông cụ Phó bất đắc dĩ nhìn Phó Cảnh Dao một chút, nhíu mày.
Phó Cảnh Dao cảm thấy áy náy: "Ba, mẹ..." "Được rồi được rồi." Bà chủ Phó biết tính cách con gái mình, liền vội vàng nói, "Con bé này, ba mẹ còn không hiểu con sao? Lần này con không tiện đi lại, vậy để mẹ ở lại chăm sóc con"
Phó Cảnh Dao bất an nói: "Mẹ, mẹ tìm một hộ lý chăm sóc cho con là được, đừng quá mệt nhọc." "Mấy năm nay con vẫn luôn sống bên ngoài, mẹ có muốn chăm sóc con cũng không có cơ hội, có gì mà mệt mỏi chứ?" Giọng nói của bà chủ Phó rất dứt khoát, không cho phép phản đối, "Nhờ người khác mẹ cũng không yên tâm, cứ như vậy đi, con không được nói nữa, cứ yên tâm chăm sóc vết thương cho khỏi hẳn đã."
Trong lòng Phó Cảnh Dao có cảm giác nhất thời giống như bị kim châm vào tim, cô không thể nào nói ra bất kỳ lời cự tuyệt nào, càng nói chỉ càng làm tổn thương trái tim người mẹ mà thôi.
Hoàng tử Carter vừa xuống máy bay, lập tức thì biết tin Phó Cảnh Dao bị thương.
Là Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại cho anh, cô mang thai, không thích hợp đến bệnh viện thăm, nên nhờ hoàng tử Carter đi thay mình một chút.
Nghe giọng nói có vẻ giễu cợt của Ngôn Tiểu Nặc, tâm trạng hoàng tử Carter hết sức phức tạp.
Em gái anh còn tưởng rằng anh đã có được tâm hồn thiếu nữ của Phó Cảnh Dao đâu, nhưng mà thực tế thì... Hoàng tử Carter nghe nói Cổ Đình Thâm cũng ở trong bệnh viện, lập tức cuống lên.
Bệnh viện biết Thái tử nước S đến thăm, lãnh đạo bệnh viện lập tức ra lệnh giới nghiêm toàn bộ bệnh viện, đích thân đến đón tiếp hoàng tử Carter.
Hoàng tử Carter hơi có vẻ bất đắc dĩ: "Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, chẳng qua tôi chỉ đến thăm bệnh nhân mà thôi."
Lãnh đạo bệnh viện rất kinh ngạc: "Không biết hoàng tử muốn thăm bệnh nhân nào?" "Phó Cảnh Dao!" "A, là cô Phó à!" Lãnh đạo bệnh viện lập tức dẫn đường trước mặt, "Hoàng tử, mời đi bên nà."
Đến phòng bệnh khoa xương khớp, hoàng tử Carter dừng bước chân, "Cảm ơn viện trưởng đã dẫn đường, ông làm quá lên như vậy, chỉ e sẽ gây ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác trong bệnh viện.
Lãnh đạo bệnh viện cười nói: "Hoàng tử nói đúng, tại tôi không cân nhắc kỹ lưỡng, hoàng tử mời tự nhiên."
Hoàng tử Carter khẽ vuốt cằm, đi đến phòng bệnh của
Phó Cảnh Dao. Phó Cảnh Dao bị bỏ bột một cục trắng ởn, treo lên giữa không trung.
Trong lòng Hoàng tử Carter hơi chùng xuống, chẳng lẽ cô bị gãy xương? Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Y tá dè dặt mở cửa, nói: "Hoàng tử, mời."
Phó Cảnh Dao nghe có tiếng động, mở mắt ra, giọng rất kinh ngạc: "Hoàng tử Carter, sao anh lại đến đây?"
Giọng nói giống như anh không nên đến mới đúng.
Hoàng tử Carter giấu đi tâm sự không vui, giọng dịu dàng: "Em gái tôi nghe nói em bị bệnh, nhưng mà con bé không tiện đến bệnh viện thăm em, nên nhờ tôi thay mặt nó đến thăm em một chút."
Phó Cảnh Dao không hiểu vì sao liền thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng tự nhiên hơn nhiều: "Cảm ơn nh, cũng nhờ anh thay mặt tôi cảm ơn Tiểu Nặc."
Anh cũng chỉ là một người trung gian thôi sao?
Hoàng tử Carter bước tới, cầm hồ sơ bệnh lý trước giường bệnh lên xem một chút, may là không có gãy xương, chẳng qua chỉ trật khớp.
Anh yên tâm.
Lúc này, bà chủ Phó ra ngoài lấy nước trở về, thấy hoàng tử Carter ở đó, hết sức kinh ngạc: "Hoàng tử?" Hoàng tử Carter vô cùng ôn hòa đối với bà chủ Phó, "Nghe nói Cảnh Dao bị bệnh, nên cháu đến thăm"
Bà chủ Phó liên tục nói cám ơn.
Hoàng tử Carter đứng ở đó, nhưng bất giác lại chậm rãi tản mác một thứ khí chất của một vị vua, bà chủ Phó cũng thấy lần này thật là thể diện quá lớn, cho nên ở trước mặt anh cũng có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, người ta đến là có ý tốt. Bà chủ Phó lập tức dời cái ghế đến, nói với hoàng tử Carter: "Hoàng tử vất vả đi đường xa đến đây, xin mời ngồi."
Hoàng tử Carter cũng không ngồi xuống, chỉ nhận lấy cái ghế, nói với bà chủ Phó: "Bà chủ Phó quả thực quả khách sáo, cháu chỉ là người dưới, làm sao dám vô phép như vậy"
Nói xong, anh ngồi trên băng ghế phía trước giường bệnh.
Bà chủ Phó cũng không ngồi xuống, cười nói: "Cảnh Dao, con trò chuyện với hoàng tử nhé, mẹ ra ngoài xem con còn phải uống những loại thuốc gì nữa?"
Hoàng tử Carter khẽ vuốt cằm, cũng không phản đối. Phó Cảnh Dao muốn nói lại thôi.
Bà chủ Phó làm bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hoàng tử Carter cùng
Phó Cảnh Dao.
Hoàng tử Carter cầm một trái táo trên tủ ở đầu giường lên, nhẹ nhàng gọt vỏ.
Động tác cực kỳ thành thạo.
Phó Cảnh Dao quả thực không ngờ, đường đường là Thái tử một nước, lại biết gọt táo. "Thiết kế em đưa cho tôi, tôi đã xem qua." Hoàng tử Carter lạnh nhạt nói, "Tôi cảm thấy cũng rất được, nên đã sai người đi làm."
Phó Cảnh Dao khiếp sợ, "Anh nói thật hay nói đùa?"
Bản thiết kế đó bản thân cô tự biết mình đặt bao nhiêu tâm tư vào đó, hoàng tử Carter cũng là một người nhà nghề, chẳng lẽ không thấy trong đó thật sự không ổn? "Đương nhiên là thật." Ngón tay Hoàng tử Carter thon dài mà mạnh mẽ, "Tôi đã từng nói, sẽ dựa trên thiết kế của em để thực hiện. "Nhưng mà căn biệt thự kia quá sang trọng, quá đắt tiền!" Phó Cảnh Dao nói thẳng ra.
Hoàng tử Carter nhíu mày: "Hửm?"
Căn nhà đắt tiền như vậy phối hợp với thiết kế tầm thường của cô, đơn giản chỉ là phá hoại một nơi đẹp để sang trọng như vậy.
Phó Cảnh Dao ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu xanh biếc của anh, trầm ngâm không nói. "Em cảm thấy tôi nói không thật lòng sao?" Hoàng tử Carter cười. "Tôi không có nói như vậy." Phó Cảnh Dao hạ giọng thật thấp, "Chẳng qua tôi cảm thấy hoàng tử có vẻ khinh suất, lỡ như Thái tử phi tương lai không hài lòng, chẳng phải là sẽ phát sinh rất nhiều phiền toái à?"
Hoàng tử Carter nhìn Phó Cảnh Dao, Phó Cảnh Dao bị anh nhìn như vậy, trái tim bất giác lại nhảy nhót loạn xạ. "Em suy nghĩ thật chu toàn" Hoàng tử Carter cuối cùng cũng mở miệng, "Ngay cả suy nghĩ của Thái tử phi tương lai cũng cân nhắc."
Phó Cảnh Dao có chút không được tự nhiên nói: "Nếu Thái tử phi không hài lòng, chắc chắn sẽ hỏi là ai thiết kế, đến lúc đó tôi..." "Em sợ à?" Hoàng tử Carter cắt táo thành từng miếng nhỏ đặt vào chén, con ngươi màu xanh ngọc bích ngậm nụ cười nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.