Chương trước
Chương sau
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn nổi cảm giác này nữa, “ọe” lên một tiếng.
Mặc Tây Quyết đạp phanh hết mức, lưng Ngôn Tiểu Nặc bị đập mạnh ra sau rồi lại cong người lại.
“Cạch”
Khóa cửa xe đã mở, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đẩy cửa xe, chạy tới gốc cây lớn bên đường, nôn thốc tháo.
Mặc Tây Quyết đứng sau lưng nhìn cô.
Cô nôn xong, cả người yếu ớt, cúi xuống thở hổn hển.
Lúc này, một chiếc khăn giấy được đưa tới.
Cô nhận lấy rồi lau lau miệng, sau đó đứng dậy định rời đi.
Mặc Tây Quyết bình tĩnh nói: “Chiếc xe em lái tới đây đâu rồi?”
Giọng cô nhẹ như tơ: “Xe cho thuê rồi”
“Xe anh cho em mà em lại để nhiều người lái như vậy?” Giọng của Mặc Tây Quyết tựa như sấm, làm người đi đường cũng bị dọa.
Mặc Tây Quyết tức giận bước lên trước giữ lấy Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc choáng váng ngã vào lòng anh.
“Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc, tỉnh lại đi!” Bao nhiêu phẫn nộ trên mặt Mặc Tây Quyết biến thành lo lắng, khuôn mặt tái nhợt của cô khiến tim anh quặn thắt: “Em sao thế này?”
Cho dù Mặc Tây Quyết có gọi như thế nào thì Ngôn Tiểu Nặc từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt mắt, không có chút phản ứng.
Mặc Tây Quyết bị dọa sợ, nhớ tới mắt cô bị mù, cũng không thể lâm vào tình trạng này chứ!
Không ngừng trách bản thân đã kích động cô như vậy, nhưng lời cô nói với anh cũng không khác gì ngàn vạn mũi tên xuyên tim.
Mặc Tây Quyết đặt cô lên ghế sau, chiếc Bugatti phóng đi còn nhanh hơn lúc nãy, lao nhanh về chỗ của Trình Tử Diễm.
Ngôn Tiếu Nặc chỉ cảm thấy trên đầu như được dán băng, mỗi cử động đều khó khăn, cô cố gắng mở mắt rồi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cô nhìn thấy đôi mắt ôn hòa của Trình Tử Diễm liền muốn ngồi dậy.
“Mau nằm xuống, đừng động đậy lung tung!” Trình Tử Diễm vội vàng nói, giọng điệu hòa nhã: “Trước đây mắt cô không nhìn được, cơ thể cũng rất kém, phải chăm sóc bản thân cho tốt”
Trong mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên một tia nghỉ hoặc: “Chú Trình, tôi chỉ say xe thôi”
Trình Tử Diễm không ngừng cười: “Say xe chỉ là ngoài ý muốn”
Câu này là sao? Cái gì mà ngoài ý muốn?
Ngôn Tiểu Nặc đang không hiểu chuyện gì thì thấy Mặc Tây Quyết đi tới, cô liên cụp mắt xuống.
Giọng của Mặc Tây Quyết mang theo niêm vui và hào hứng không thể che giấu được: “Ngôn Tiểu Nặc, em nghỉ ngơi cho tốt rồi theo anh về lâu đài ”
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu sao anh lại vui vẻ như vậy, nói: “Tôi sẽ không về với anh”
“Lần này em phải về.” Lời nói của anh tuy mạnh mẽ nhưng vẻ mặt lại rất dịu dàng.
Động tác tiếp theo của anh chỉ có thể dùng bốn chữ “không thể tưởng tượng” để hình dung, Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt nhìn đôi tay lớn của anh đặt lên bụng cô, sau đó nghe anh nói: “Em mang thai rồi, về với anh an dưỡng cho tốt”
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì ngất: “Anh nói cái gì? Mang thai?”
Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Hình như em rất kinh ngạc?”
Ngôn Tiểu Nặc ôm đầu, bắt đầu nghĩ lại, từ khi nào, Mặc Tây Quyết và cô...
Trình Tử Diễm lên tiếng: “Cô Ngôn, cô mang thai được một tháng rồi, sau này tuyệt đối không được quá kích động, không được vận động mạnh, phải nghỉ ngơi thật tốt”
Mang thai một tháng.
Là lần cô bị bỏ thuốc lúc ở cùng Mặc Tây Quyết?
Tại sao, tại sao lại trêu ngươi cô như vậy, cô rõ ràng đã triệt để rời xa Mặc Tây Quyết, tại sao lúc này lại mang thai đứa con của anh?
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy không tiếp nhận nổi, bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc chăn.
Trình Tử Diễm đi tới, xoa thái dương của cô, nói: “Cô Ngôn, xin hãy bình tĩnh.”
Trình Tử Diễm mát-xa cực kì điêu luyện, cơ thể Ngôn Tiểu Nặc cũng thả lỏng ra, cô hỏi: “Chú Trình, tay Lục Đình sao rồi?”
“Tay cậu ấy không sao.” Trình Tử Diễm nói: “Chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian dài”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào, hỏi: “Tôi thực sự mang thai sao?”
Trình Tử Diễm cười nói: “Đương nhiên, là tôi tự mình kiểm tra, cô Ngôn không tin tôi thì cũng phải tin vào bản thân mới phải."
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt, một tháng này, cuộc sống của cô thay đổi một cách động trời như vậy, cô sao còn tâm trạng chú ý đến cơ thể mình?
Mặc Tây Quyết yên lặng đứng bên cạnh xem Trình Tử Diễm từng chút một mát-xa cho cô, thấy vẻ mặt cô dần bình tĩnh lại.
Trình Tử Diễm làm xong liên đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Mặc Tây Quyết: “Trước mắt không được tranh cãi với cô ấy, cô ấy là sản phụ, cháu nên biết nặng nhẹ”
“Cháu biết rồi” Mặc Tây Quyết khó khăn nói.
Trình Tử Diễm gật đầu cười rồi đi ra.
Mặc Tây Quyết ngồi xuống giường, tay đặt lên trán cô, đôi mắt đen ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của cô.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy ánh mắt anh quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô có cảm giác ngột ngạt.
Cô cuốn lấy chăn rồi lật người, né tay của anh.
Mặc Tây Quyết thấy bên cạnh mình trống trải, lại nhìn sợi tóc đen rải rác trên gối của cô, lòng đau như cắt.
Loại đau này như khắc cốt ghi tâm, đến cả niềm vui cô mang thai đứa con của chính mình cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Nhớ tới lời của Trình Tử Diễm, lúc này sức khỏe của cô là quan trọng nhất, anh phải cố gắng nhịn nỗi đau trong lòng, nhẹ nhàng nói với cô: "Em nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì, cần gì cứ nói với anh.”
Bóng lưng của cô vẫn bất động.
Mặc Tây Quyết thở dài, đứng dậy định rời đi.
Giọng Ngôn Tiểu Nặc vang lên: "Mặc Tây Quyết, tôi muốn một mình sinh đứa con này.”
Cơ thể Mặc Tây Quyết khựng lại.
Giọng điệu của cô vừa chậm rãi vừa bình thản, thì thầm nói: “Mặc Tây Quyết, có phải anh cho người tiết lộ với Ngôn Ngọc Thanh, nói muốn đầu tư dự án lớn đó?”
Lưng Mặc Tây Quyết vẫn thẳng tắp: “Phải”
Ngôn Tiểu Nặc toàn thân run lên, rất nhanh đã ngồi dậy, lớn tiếng quát: “Mặc Tây Quyết, đó là bà ngoại của tôi! Là người thân duy nhất của tôi trên đời này, sao anh có thế!"
Tay Mặc Tây Quyết nắm chặt thành quyền, sự phẫn nộ của cô giống như xé nát bầu trời, không thương tiếc giáng xuống người anh những trận bão táp cuồng nộ.
Anh không thể nói gì.
Thực ra sau này anh đã dừng kế hoạch này lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tự tạo nghiệp khó mà sống nổi, Mặc Tây Quyết xem như đã hiểu rõ ý nghĩa câu này. Nếu lúc đầu anh không vội vàng giải quyết tất cả, nghĩ tới việc Ngôn Tiểu Nặc quay lại với anh thì anh tuyệt đối không làm như vậy.
Anh không chịu được những giây phút cô không ở bên cạnh, không chịu được việc chỉ có thể nhìn cô mà không thể giữ cô lại.
Nhưng số phận vẫn luôn trêu đùa anh như vậy, dường như khiến anh muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
“Em đừng kích động, em không muốn về thì không về nữa” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng an ủi cô: “Không về cũng không sao, anh sẽ phái người của lâu đài tới chăm sóc em, anh sẽ ở đây cùng em nhìn con ra đời.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mắt Mặc Tây Quyết, cô biết người đàn ông trước mắt một tay che trời, tính cách kiêu ngạo hống hách, một khi đã quyết làm gì thì cô căn bản không có khả năng phản kháng.
Cách duy nhất chính là làm anh tự từ bỏ.
Cô cười lạnh, nói: “Mặc Tây Quyết, anh không cân vui mừng quá sớm, tôi nói cho anh biết, đứa bé căn bản không phải của anh!”
Con ngươi của Mặc Tây Quyết co lại: “Em nói cái gì? Không thể nào!”
“Sao lại không thể?” Ngôn Tiểu Nặc bất chấp tất cả, chỉ cần có thể thoát khỏi anh thì cô không ngại gì hết: “Anh tự nghĩ đi, một tháng trước chúng ta đã chia tay rồi!”
Mặc Tây Quyết kinh ngạc lùi ra sau, môi mỏng khẽ run, tức giận đến cực điểm: “Em nói lại lần nữa!”
“Đây không phải là con của anh!” Lời nói lạnh lùng vô tình: “Anh nghe rõ chưa!”
Sau một hồi im lặng, cô chỉ nghe thấy tiếng bẻ xương răng rắc, cô nhìn anh, không một chút tỏ ra yếu đuối.
“Rầm!”
Mặc Tây Quyết ném chiếc đèn ngủ trên đầu giường xuống đất, những mảnh vỡ của chiếc đèn đâm vào khiến tay anh rách một vết lớn, một dòng máu tuôn ra như suối chảy xuống sàn nhà.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn máu trên đất, ngón tay co lại.
“Cũng có nghĩa là, em đã phản bội anh” Giọng Mặc Tây Quyết bình thản trở lại.
Ngôn Tiểu Nặc biết, nếu anh dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô, có lẽ là tim đã nguội lạnh.
Nhưng cô phải làm như vậy, cô không có cách nào đối diện với anh, đối diện với kẻ thù, còn thay kẻ thù sinh con.
Nhưng cô biết đứa bé vô tội, muốn trách phải trách bản thân mình không nỡ rời xa anh, để mình có thai như thế này.
“Đúng, là tôi phản bội anh.” Ngôn Tiểu Nặc lặp lại lần nữa: “Anh có thể đi được chưa?”
“Đi?” Hai mắt Mặc Tây Quyết đỏ bừng, đôi mắt sắc bén như mũi tên chĩa vào cô, anh đưa tay siết cằm cô, nghiến răng nói: “Tôi sẽ không đi, Ngôn Tiểu Nặc, tôi chiều em hết mực, còn em lại đối xử với tôi như vậy!”
Anh vừa thả tay, mặt cô cũng bị hất qua một bên, cô không dám nhìn vào mắt anh.
“Ngôn Tiểu Nặc, tôi nói cho em biết, từ hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là hối hận!” Giọng Mặc Tây Quyết trở nên cực kì lạnh lùng: “Em đừng nghĩ tới việc chạy trốn cùng với đứa con trong bụng.”
Mặc Tây Quyết gầm lên, đá văng chiếc ghế, chiếc ghế đập vào tường, gãy mất một chân.
Ngôn Tiểu Nặc kinh hãi nhìn bóng lưng của anh, vô thức ôm lấy bụng của mình.
Anh muốn làm gì?
Ngôn Tiểu Nặc trước giờ chưa từng thấy mặt này của Mặc Tây Quyết, vừa rồi là sát khí cuồn cuộn, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Anh không chỉ muốn trả thù cô mà còn muốn trả thù đứa con trong bụng.
Tuy đứa bé tới không đúng lúc, nhưng nó đã tới đây rồi, trở thành người thân ruột thịt duy nhất của cô.
Vừa nghĩ tới đây, Ngôn Tiểu Nặc không đợi được nữa, vội vã xuống giường xỏ giày vào.
Mình nhất định phải chạy, tới đâu cũng được, tuyệt đối không để Mặc Tây Quyết làm hại đứa con của chính mình!
Ngôn Tiểu Nặc vừa kéo cửa ra, chỉ nghe phòng đối diện truyền tới giọng của Lục Đình: “Cô ấy vốn không muốn ở bên anh, sao anh cứ phải cưỡng ép?”
Giọng Mặc Tây Quyết lạnh lùng vô tình: “Họ Lục kia, tôi hỏi cậu, con của cô ấy có phải của cậu không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.