Chương trước
Chương sau
Ngôn Tiểu Nặc mím môi cười, rất nhanh có một người con gái giúp việc hoạt bát chạy đến giúp cô bê bát canh.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ: “Còn không mau đi giúp một tay sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngăn cô lại, “Còn một món khai vị và bánh của Tú Cầu nữa là xong” Nói rồi, cô nói với người giúp việc, “Ở đây không có việc gì cả, mọi người đi làm những việc khác đi”
Người giúp việc không dám động đậy, rồi nhìn về phía Mặc Tây Quyết, sau khi thấy Mặc Tây Quyết gật đầu đồng ý thì người giúp việc mới dám ra ngoài.
Mặc Tây Quyết nheo mày hỏi: “Chó không phải có thức ăn riêng sao? Sao lại phải tự tay làm cho nó ăn vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc liền cười và nói: “Nó nằm ở cửa bếp nhìn chằm chằm lâu như thế, sao em có thể không cho nó được?”
Mặc Tây Quyết lườm yêu cô một cái rồi ra ghế sofa ngồi.
Duy Đức thấy buồn cười, nhanh chóng gọi Tú Cầu lại, con Tú Cầu bước đi một cách miễn cưỡng chậm chạp đến bên cạnh Duy Đức, đôi mắt vẫn dán vào Ngôn Tiểu Nặc trong bếp.
Mặc Tây Quyết thấy vậy lông mày nhíu lại càng sâu hơn, lạnh lùng nói một câu: “Một con chó vô tích sự”
Quản gia Duy Đức cố gắng nhịn cười cúi đầu xuống, nhưng Tú Cầu nghe hiểu ra, đứng dậy đi về phía Mặc Tây Quyết, nụ cười thông minh đáng yêu hàng ngày của nó liền biến mất và khuôn mặt của nó hiện nên buồn như muốn chảy nước mắt ra ngoài.
Mặc Tây Quyết bị Tú Cầu cứ vậy nhìn chằm chằm và không nói được gì, lại nghĩ đến bản thân anh đường đường là một tổng giám đốc, lại đi chấp một con chó thật là mất hết thể diện, gương mặt anh nghiêm nghị lại lấy một tờ báo kinh tế mới ra ngày hôm nay lên xem.
Tú Cầu cảm thấy rất vô vị, nhưng trong lòng lại khá liều lĩnh, nó nhanh chóng năm xuống đầu gác lên đôi giày da GUCCI đắt tiền của Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết không nói gì, gọi người giúp việc mang dép đi trong nhà tới cho anh.
Người giúp việc nhanh chóng lấy đôi dép đi trong nhà mang tới cho anh, Cẩm Tú có chút hơi sợ hãi đối với đôi dép trong nhà, nó còn nghĩ rằng Mặc Tây Quyết sẽ lấy chiếc dép đó để đánh nó, nhanh chóng chạy càng xa càng tốt, chạy náu ra phía sau của chiếc ghế sofa, đôi mắt đen long lanh nhìn Mặc Tây Quyết, luôn trong tư thế sẵn sàng để trốn thoát bất cứ lúc nào.
Mặc Tây Quyết cười lên, sau khi anh thay giày xong, Tú Cầu để ý anh một hồi rồi phát hiện ra chiếc dép không phải dùng để đánh nó, rồi nó mới rón rén từ phía sau sofa đi ra, nhưng trong lòng vẫn rất sợ chiếc dép, nên ngoan ngoãn nằm bên cạnh quản gia Duy Đức.
Duy Đức vuốt ve đầu của Tú Cầu, gương mặt đầy yêu thương.
Mặc Tây Quyết không hiểu nổi, một con chó có gì hay đâu chứ, mọi người trong nhà ai ai cũng thích nó.
“Cậu chủ đi Luân Đôn lần này có thắp hương cho phụ nhân không ạ?” Duy Đức ngước đầu lên và nói với Mặc Tây Quyết một giọng điệu cung kính.
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu: “Ngày giỗ của mẹ đương nhiên là phải đến thắp hương rồi."
Duy Đức cười lên, chỉ nghe thấy Mặc Tây Quyết hỏi một cậu: “Chúng tôi đều không ở nhà, một mình ông ở lâu đài thế nào?”
Duy Đức ngạc nhiên, sao cậu chủ lại hỏi đến điều này? Một cảm xúc cảm động dâng trào từ trái tim, giọng nói cũng dịu dàng rất nhiều: “Ở nhà rất tốt, vào đêm giao thừa cùng mấy người giúp làm bánh sủi cảo, lại xem pháo hoa, thực sự khó quên.”
Một chút ngạc nhiên loé lên trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết, Duy Đức thường ngày không bao giờ dùng giọng nói đó để nói chuyện với anh, nhưng lại làm cho anh cảm thấy rất thân mật.
Hai người nói qua lại một lúc, Ngôn Tiểu Nặc từ trong bếp bưng ra món ăn cuối cùng, Tú Cầu chạy đến đầu tiên.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đi ra, Mặc Tây Quyết và Duy Đức dừng cuộc nói chuyện lại và Mặc Tây Quyết đi lấy chai
rượu sâm banh rồi mở ra, Ngôn Tiểu Nặc đặt bát đũa lên khăn trải bàn.
Duy Đức thấy vậy cảm thấy rất ấm áp, mặc dù lâu đài rất lớn, nhưng trước khi Ngôn Tiểu Nặc xuất hiện, nhà bếp chỉ để trang trí chứ không có lửa, thỉnh thoảng cậu chủ mới sai đầu bếp làm đồ ăn đêm, cũng chỉ ăn uống cho qua loa.
Giờ có Ngôn Tiểu Nặc về đây ở, còn dắt theo cả Tú Cầu, đột nhiên không gian trong lâu đài sống động hẳn lên, trên gương mặt ai ai cũng nở nụ cười và hưng phấn, bắt đầu có cảm giác hương vị của “gia đình”.
Ngôn Tiểu Nặc để thức ăn của Tú Cầu vào hộp ăn riêng của nó, Tú Cầu mừng quýnh đến nỗi kêu “ú, ú” rồi lập tức lao vào ăn.
Cô rửa tay xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Nâng cốc chạm một cái nhẹ, Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đây đều là những món nhà làm, mọi người cùng ăn thử xem thế nào."
Duy Đức rất kinh ngạc: “Hoá ra đều là đặc sản của nhà cô Ngôn sao? Những thứ này bên ngoài thật hiếm thấy.”
Ngôn Tiểu Nặc cười và gật đầu nói: “Quản gia Duy Đức, vết thương của ông vẫn chưa khỏi, rượu đừng nên uống, ăn nhiều lên một chút.”
Nói rồi, cô đưa cho quản gia Duy Đức một bát súp xương sườn nấm.
Mặc Tây Quyết nhìn ống tre trên đĩa hỏi nhẹ: “Là em làm cơm lam sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu, lấy một trong những ống tre rồi mở ra, đặt trước mặt Mặc Tây Quyết cười nói: "Lạp xưởng nhà tự làm rồi cho vào ống tre nấu cùng với cơm.”
“Chẳng trách lại thơm như vậy” Mặc Tây Quyết khen cô một câu rồi bắt đầu thưởng thức.
Bữa cơm này mọi người ăn đều rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Duy Đức, Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc nói chuyện với nhau vài câu, rồi cô dắt Tú Cầu vào ổ của nó.
Ngôn Tiểu Nặc dùng nước táo gai và cho một chút đường vào, trước đó đã sai người giúp việc giữ ấm trong ấm trà bằng đất sét, cô rót một cốc đưa cho Mặc Tây Quyết rồi cười duyên dáng: “Vừa rồi món ăn ngon chứ?”
Mặc Tây Quyết nhìn cô một cái rồi uống vài ngụm táo gai, cảm thấy trong bụng thoải mái hơn nhiều rồi nói: “Anh sớm muộn cũng bị em cho ăn đến phát phì mất.”
Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác, sau đó nghĩ đến bộ dạng Mặc Tây Quyết phát phì, trời ạ! Đột nhiên như có tiếng sấm vụt qua đầu cô.
Mặc Tây Quyết cũng đang nghĩ đến điều đó, bàn tay đang bình tĩnh đột nhiên bất giác run lên, nếu như vậy thì thật đáng sợ, nghỉ ngơi một lúc anh sẽ đi phòng tập dục để tiêu bớt thức ăn.
Ngôn Tiểu Nặc không ăn được là bao, cô chủ yếu gắp cho Mặc Tây Quyết và Duy Đức, để người giúp việc dọn đẹp rồi cô lên lầu nghỉ trưa.
Vừa tắm xong bước ra thì Phó Cảnh Dao gọi điện thoại tới.
“Uyển Cừ, ngày kia cô có thời gian không?”
“Có”
“Ngày kia là sinh nhật của tôi, tôi mời cô tới nhà tôi chung vui cùng tôi có được không?”
“Được chứ, sáng sớm ngày kia tôi sẽ tới.”
“Ừm, cảm ơn, chúc mừng năm mới, Uyển Cừ”
“Cô cũng vậy, chúc mừng năm mới, chúc mừng sinh nhật”
Hai người nói qua lại vài câu rồi cúp điện thoại, Ngôn Tiểu Nặc để điện thoại ở chế độ im lặng và vứt sang bên cạnh rồi lên giường ngủ trưa.
Khi Mặc Tây Quyết trở về thấy cô đang ngủ say, anh tắm xong rồi lên giường ôm cô vào lòng.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng nói một tiếng “um” đang ngủ ngon.
Mặc Tây Quyết không làm gì với cô cả, chỉ năm ngủ cùng cô.
Hôm nay vẫn chưa tới ngày nhân viên đi làm, sáng nay anh tới công ty xử lý xong một số việc rồi ngủ một giấc khá là dài.
Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy thì đã là 4 giờ chiều, mở mắt ra đã thấy Mặc Tây Quyết ngồi trước cửa sổ đang thưởng thức trà.
Việc Mặc Tây Quyết ngồi trước cửa số uống trà là điều bình thường nhưng thật lạ khi thấy anh ôm Tú Cầu cạnh đùi của mình.
Ngôn Tiểu Nặc còn tưởng rằng mắt cô bị hoa, từ trên giường ngồi dậy.
Tú Cầu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh, lập tức đứng dậy chạy nhanh đến giường cô rồi âu yếm quấn quýt lấy cô.
Mặc Tây Quyết đặt chiếc chén bằng sứ của Thổ Nhĩ Kỳ xuống, bước nhanh tới cô, ho nhẹ một tiếng, tiện tay nhấc chiếc dép trên nền nhà lên.
Tú Cầu thấy Mặc Tây Quyết nhấc chiếc dép lên liền vội vàng ngồi bệt xuống giường, nép vào một góc, nằm co ro nhận lỗi.
Ngôn Tiểu Nặc bị ngạc nhiên, cô chưa từng thấy Tú Cầu làm như vậy cả, xem ra chắc là ngày trước bị đánh bằng dép nên giờ thấy sợ.
Mặc Tây Quyết vứt chiếc dép xuống đất.
Ngôn Tiểu Nặc thở nhẹ nhõm, hoá ra Mặc Tây Quyết chỉ doạ tú Cầu mà thôi, cô vẫy tay với Tú Cầu: “Tú Cầu lại đây"
Tú Cầu chỉ dám ve vẩy nhẹ cái đuôi, nhìn liếc qua Mặc Tây Quyết nhưng lại không dám chạy tới.
Mặc Tây Quyết chỉ cần cau mày là Tú Cầu liền chạy vào trong xó tường rồi.
Ngôn Tiểu Nặc kéo chiếc chăn ra bước xuống giường, nhẹ nhàng bước tới cạnh Tú Cầu, cúi người xuống vuốt ve đầu của Tú Cầu.
Tú Cầu cúi đầu xuống, tỏ ra điệu bộ đáng thương.
Mặc Tây Quyết liền gọi người giúp việc tới thay ga giường và gối, mấy người giúp việc lập tức chạy tới, nhìn Ngôn Tiểu Nặc và cười.
Ngôn Tiểu Nặc biết họ vì sao lại cười, nhưng lần này không có gì xảy ra cải
Lúc những người giúp việc đang thay ga giường thì cô đã mặc xong quần áo, vỗ nhẹ lên đầu của Tú Cầu, nói nhẹ nhàng: “Đi, để tao dẫn mày đi dạo.”
Tú Cầu đột nhiên vui mừng quấn quýt, chạy ra trước cửa.
Mặc Tây Quyết ngây người nhìn theo lưng của Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc quay người lại cười và hỏi: “Chúng ta cũng dắt chó đi dạo có được không?”
Nếu là đi cùng cô, thì đi thôi, Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, rồi cùng với Ngôn Tiểu Nặc đi xuống lầu.
Ban ngày trời rất dài, đã 5 giờ chiều mà bầu trời vẫn còn sáng rực, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đi dạo trên bãi cỏ trong lâu đài, trước mắt là Tú Cầu đang lăn lộn nhào nặn trên cỏ.
Ánh hoàng hôn ấm áp, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết giống như một cặp trời sinh, không gian yên tĩnh mà êm đầm.
Mặc Tây Quyết khẽ nói nhẹ: “Sao anh cảm thấy như mình đang sống cuộc sống của người già vậy?”
Chỉ một câu nói làm mất đi không khí, Ngôn Tiểu Nặc nhìn xa xăm ngắm những tia hoàng hôn cuối cùng, bất
giác nghĩ tới ba chữ “Hoàng hôn đỏ”.
Dường như Mặc Tây Quyết nói rất có lý.
Cô bất giác rùng mình, lẽ nào cô đã già như vậy rồi sao?
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Dường như anh nói rất đúng."
Mặc Tây Quyết nhíu hàng lông mày, giọng nói trầm lại, “Anh đưa em tới chỗ Adele chơi nhé?”
Ngôn Tiểu Nặc liền nghĩ tới căn phòng nhỏ thần kỳ lần trước, lập tức gật đầu đồng ý, đây mới là nơi thuộc về cuộc sống của những người trẻ.
Dụ dỗ Tú Cầu xong, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết liên tới ngọn núi lần trước, màn đêm vẫn chưa buông hẳn xuống, nhưng những viên đá kỳ lạ trước căn phòng nhỏ đã phát sáng hết lên rồi.
Adele xem ra rất vui mừng, thái độ của Ngôn Tiếu Nặc đối với cô ấy rất thân thiện, một mình luôn ở trong căn phòng mặc dù có chút thần bí nhưng cũng khá đơn độc.
Nói một cách không dễ nghe thì nó giống như bị giam cầm vậy.
Mặc Tây Quyết mang đến cho Adele rất nhiều đồ, vì chỉ có anh và Ngôn Tiểu Nặc đến, nên những đồ này chỉ có ba người họ phải tự bê vào kho.
Phải mất một lúc mới thu hết những đồ này vào với nhau và xếp chúng thành đống vào trong căn phòng nhỏ.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đều thấy mệt, Adele nhanh chóng đi pha trà cho hai người và nói với họ: “Cậu chủ, cô Ngôn, uống tách trà nghỉ ngơi chút đã, nước tắm sắp chuẩn bị xong rồi."
Mặc Tây Quyết gật đầu, uống một ngụm trà sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Em đi tắm trước đi, anh nói chuyện với Adele một chút”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.