Chương trước
Chương sau
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại mới, gửi cho Lục Đình một tin nhắn hỏi anh xem có đỡ hơn chưa. Nhưng tin nhắn mãi không thấy hồi tin, Ngôn Tiểu Nặc nheo mày, quyết định gọi điện cho Lục Đình. Điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Có lẽ là có chuyện gì đó, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, cô quyết định không làm phiền Lục Đình nữa, dù sao thì buổi chiều đến hội sinh viên làm bàn giao công việc cũng sẽ gặp Lục Đình thôi.
Buổi chiều cô đến hội sinh viên nhưng lại không nhìn Lục Đình, chỉ thấy Chu Hưng. "Ngôn Uyển Cừ, cô tới rồi sao” Chu Hưng nhiệt tình chào cô, "Đúng rồi, tối qua Lục học trưởng thể nào rồi?" "Anh ấy.." Ngôn Tiểu Nặc ấp úng không biết nên nói với Chu Hưng thể nào.
Chu Hưng tò mò nhìn vào cô, lúc này Lục Đình bước ra từ phòng bên cạnh, điềm đạm nói: "Tối qua tôi không sao." “Á, Lục học trưởng, anh không sao thì tốt rồi" Chu Hưng quay người lại, nhìn Lục Đình và cười lên.
Lục Đình mim cười: "Cậu với Ngôn Uyển Cừ đi làm bàn giao công việc đi. "Vâng" Chu Hưng vừa đáp lại vừa nói với Ngôn Tiểu Nặc, "Ngôn Uyển Cừ, cô đi theo tôi đến đây"
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Ừm”.
Cô liếc qua nhìn Lục Đình đứng bên cạnh, Lục Đình cũng mim cười với cô: “Đi nhận bàn giao công việc trước đi." Sắc thái của Lục Đình vẫn như thường ngày, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt, cô không dám hỏi thêm điều gì vì có Chu
Hưng đang ở cùng.
Ngôn Tiểu Nặc cùng Chu Hưng đến phòng làm việc của anh, trong phòng làm việc được sắp xếp rất ngăn nắp, trong tủ có rất nhiều tài liệu, Ngôn Tiểu Nặc nhìn mà thấy sợ.
Chu Hưng nhìn biểu cảm của cô cười lên: "Ngôn Uyển Cừ, đừng có lo lắng, những thứ trong tủ đều là những thứ tôi đã sắp xếp xong hết rồi, gần đây nhà trường chỉ bận rộn với hội thể thao, bây giờ vẫn chưa muộn." "Ồ, vậy bình thường quy trình của hội thể thao là như nào vậy?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhẹ àng
Chu Hưng lấy ra một hộp tài liệu từ trong tủ ra cho cô xem, rất kiên nhẫn bảo cho cô: "Đây là quy trình của năm ngoái, tài liệu tôi đã làm xong rồi, lãnh đạo cũng đã phê duyệt xong, vì vậy chỉ cần dựa theo nhiệm vụ nêu trên mà làm là được rồi."
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra rồi nói: "Tôi sẽ bàn giao công việc cho cấp dưới làm, sau đó sẽ phải theo dõi tiến độ công việc của họ có phải không?"
Chu Hưng không ngờ cô lại hiểu nhanh đến như vậy, một ánh mắt khen gợi loé lên trong mắt anh: “Đúng vậy, tóm lại trước 5 ngày đến ngày lễ hội thể thao, mọi thứ nên chuẩn bị sẵn sãng là được.”
Năm ngày, cho dù là có vấn đề gì xảy ra thì vẫn đủ thời gian để thay đổi. "Đúng rồi, lễ hội thể thao sẽ được tổ chức ngoài trời" Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghĩ tới điều này, "Còn phải xem dự báo trước một tuần về thời tiết ngày hôm đó, không thì lễ hội thể thao mà bị mưa thì không tốt chút nào." “Rất tốt, rất tốt, cô rất biết để ý đến chi tiết, đây là một việc rất tốt để trở thành thư ký trưởng." Chu Hưng vui mừng thể hiện ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng, "Chu phó hội trưởng khen tôi hơi quá rồi" "Được rồi, trước mặt chỉ có việc này cần nói với cô thôi."
Chu Hưng cười nói, "Có gì không hiểu có thể hỏi lại tôi" "Cảm ơn anh." Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói lời cảm ơn. Chu Hưng cười lên: "Cô cứ làm quen những thứ ở đây trước đi, tôi có việc đi trước "Vâng", Ngôn Tiểu Nặc cười mim rồi Chu Hưng ra ngoài.
Sau khi Chu Hưng rời đi, Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống nghiên cứu tài liệu về lễ hội thể thao một cách tỉ mỉ, rồi cô mới phát hiện ra rằng mọi việc khá là phức tạp và nhiều.
Cũng may Chu Hưng sắp xếp tài liệu rất ngọn gàng, dường như nhìn cô không quá vất vả để đọc nó
Ngôn Tiểu Nặc thích viết ra những điểm chính trong khi nghiên cứu mọi thứ, cô viết ra tất cả những điểm quan trọng, sau đó lấy địa chỉ và cách liên hệ của các thành viên có nhiệm vụ liên quan đến lễ hội thể thao.
Khi Lục Đình bước vào, thấy cô đang viết lách, ánh hoàng hôn vàng đỏ rọi lên người cô, hàng lông mi giống như một chiếc quạt toả ra một ánh áng lấp lánh.
Anh nhẹ nhàng ho lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh rồi ngưoc đầu lên, thấy Lục Đình đang đứng ở cửa, đôi mắt màu phách hổ đang nhìn vào cô, dáng vẻ đẹp như cây ngọc đón gió thanh tú khó tả thành lời. "Lục học trưởng." Ngôn Tiểu Nặc đặt bút xuống rồi hỏi, "Tối qua anh về lúc nào
Lục Đình cười mim: "Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn rung lên rồi anh dậy"
Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao gương mặt nhỏ của cô đỏ lên, "Vậy sao?" “Ừm, nghe thấy giọng điệu của em anh nhà em đang giọng nói của Lục Đình rất từ tốn, là không nghĩ đến đó là tổng đốc Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay, cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đây là một việc khiến cô thấy rất xấu hổ, có lẽ Lục Đình cũng cảm thấy ngượng ngùng vì vậy đã lặng lẽ rời đi.
Lục Đình nhẹ nhàng bước tới gần Ngôn Tiểu Nặc, giọng anh trong trẻo như dòng suối: "Anh sớm đã đoán được em và Mặc Tây Quyết quan hệ không đơn thuần, nhưng lại không nghĩ lại như vậy" "Không phải như anh nghĩ!" Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngước đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao, "Nó không hề giống như anh nghĩ!”
Cô đột nhiên lên tiếng khiến cho Lục Đình bị sốc, làn da cô trăng như tuyết, lông mày đẹp như tranh vẽ, một người tinh tế như vậy, khi cô tức giận từ trong xương tuỷ như có một khí chất ghê ghớm đè lên tất cả.
Ngay lập tức bầu không khí trầm lặng bao trùm lên hai người họ, Ngôn Tiểu Nặc quay người đi, hơi cúi đầu xuống, giọng nói hoàn toàn thờ ơ: "Thôi vậy, em không để ý” "Cái gì?" Lục Đình nhất thời không hiểu ý cô. "Em không để ý người khác nghĩ về em như thể nào." Ngôn Tiểu Nặc nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp qua cánh cửa sổ, "Em có thứ cần phải bảo vệ, cho dù phải trả giá thì cũng không hề hối hận."
Trên gương mặt của Lục Đình hiện lên vẻ rất kinh ngạc, một hồi sau anh mới bước tới sau lưng Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng vỗ lên đôi vai gầy của cô.
Ngôn Tiểu Nặc quay người lại, thì nghe thấy giọng nói ẩm áp của Lục Đình: "Anh tin vào em." "Cái gì?" Lần này đến lượt Ngôn Tiểu Nặc giật mình, "Tin tưởng em?” "Anh tin em, một người chăm chi, sẽ không cam chịu thất bại." Lục Đình nhẹ nhàng nói, vẻ mặt anh bỗng trở nên hơi buồn, "Thực ra có rất nhiều lúc con người không được làm chủ chính mình."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thấy sốc, không làm chủ chính mình?
Đúng vậy, cô chính vì không được làm chính mình mới gặp
Mặc Tây Quyết, mất đi sự trong trang và mất đi tu do.
Có lẽ sau này cô không xứng đáng có được một tình yêu trong sáng đẹp đẽ, nhưng ít ra cô có thể giữ được bà ngoại, ít ra giấc mơ của cô giờ cũng giống như cánh buồm ra khơi.
Những thứ này đều là Mặc Tây Quyết đem đến cho cô, đây có được cho là mất cái nọ được cái kia không?
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng: "Cảm ơn anh, Lục học trưởng, cảm ơn anh chịu hiểu cho em."
Lục Đình cười đáp: “Anh đưa em đến một nơi được không?" "Đi đâu vậy?" Ngôn Tiểu Nặc bối rối nhìn vào tập tài liệu trên bàn, "Em vẫn chưa xem xong hết những tài liệu này." Lục Đình không để ý tới rồi nói: "Không sao, không phải em đã sắp xếp công việc rồi sao? Họ sẽ tự đi lo liệu” "Ô" Ngôn Tiểu Nặc không lo lắng, có hội trưởng bảo đảm cho rồi, cô có gì phải lo lắng nữa chứ, "Vậy ngày mai em sẽ lại hỏi họ làm việc thế nào rồi."
Lục Đình dẫn cô đến một vườn hoa, vườn hoa thực ra không có gì cả, chỉ là vườn hoa này khá rộng, có thể gọi là biển hoa thì đúng hơn. Biển hoa ở đây không giống so với những nơi khác, những bông hoa hồng đỏ chỉ nở vào mùa xuân.
Ngôn Tiểu Nặc thích nhất là hoa hồng, đã cuối thu rồi mà những bông hoa hồng vẫn còn nở khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. "Thật thần kỳ." Ngôn Tiểu thốt lên, "Sao ở đây lại có nhiều hoa hồng như vậy?"
Lục Đình dẫn cô đi bộ trên con đường nhỏ giữa cánh đồng hoa hồng, anh nói nhẹ nhàng: "Ở gần đây có địa nhiệt vì vậy rất ấm áp, nên hoa hồng phát triển rất tốt."
Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc chạm vào những bông hoa hồng, khẽ ngửi hương thơm, "Thơm quá." Nụ cười xinh đẹp, ánh mắt say đắm, màu sắc của những bông hoa hồng càng tô thêm vẻ đẹp cho cô lên vài phần.
Lục Đình cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp. "Lâu rồi không được ngửi mùi hương của hoa hồng roi."
Ngôn Tiểu Nặc cười nói.
Mặc Tây Quyết không biết vì sao lại rất ghét hoa hồng, trong phòng chi cho phép trưng bày hoa cẩm tú cầu, khiến cô lâu rồi không được ngắm hoa hồng.
Lục Đình cười nói: “Anh thấy em bình thường cũng không dùng nước hoa phải không?" “Nước hoa?" Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, "Em từ trước tới giờ không dùng đến thứ đó, đúng rồi, Lục học trưởng, sao anh lại biết được nơi này thế?"
Những bông hoa hồng ở đây là do chính tay anh trồng đấy" Lục Đình không nhìn về phía cô, chỉ nhìn say sưa vào cánh đồng hoa trước mắt thất thần. “Là anh trồng sao?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, "Nhiều như vậy anh trồng mất bao lâu vậy?” Lục Đình củi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên nỗi nhớ mãnh liệt: “Bắt đầu từ cái năm rời đi, đến bây giờ vừa tròn 12 năm rồi."
Ngôn Tiểu Nặc nên một hơi thở dài, "12 năm?" 12 năm kiên trì làm một việc, hơn nữa việc trồng hoa hồng không hề dễ, mà Lục Đình vẫn kiên trì như vậy. "Ừm" Lục Đình nói nhẹ nhàng, giọng nói càng dịu dàng hơn, "Cô ấy giống như em vậy, rất yêu rất yêu hoa hồng, đặc biệt là loại hoa hồng này."
Ngôn Tiểu Nặc nhớ ra lời thì thầm Lục Đình nói ra sau khi bị say tối qua, cô hỏi nhỏ: "Vậy cô ấy chắc rất quan trọng với anh phải không?" "Cô ấy là người quan trọng nhất với anh.” Lục Đình nói một cách chắc nịch, giống như một nhận thức đã giấu sâu vào trong xương. "Vậy tại sao lại rời xa thế?" Ngôn Tiểu Nặc nghĩ không ra, dựa vào con người của Lục Đình không phải như vậy mới đúng. Nhưng Lục Đình khăng khăng trả lời: "Tất cá là lõi của anh."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, tự nhiên không biết nên nói gì mới phải, "Anh trồng một cánh đồng hoa lớn như the này, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu bất diệt, tình cảm sâu đậm như biển cá" Ngôn Tiểu Nặc nhìn về biển hoa hồng rộng lớn và nói, "Không phải người ta nói rằng, chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng sao, nỗi lòng của anh, ông trời nhất định sẽ không phụ anh đâu."
Giọng nói của cô giống như một cơn gió mát thổi qua cánh dồng hoa, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Lục Đình cười: "Vậy thì mượn những điều tốt đẹp của em vậy."
Ngôn Tiểu Nặc cũng cười theo, "Lục học trưởng, thực ra không cần phải buồn như vậy, đời người ắt sẽ có lúc tương phùng, em tin rằng sẽ có một ngày, hai người sẽ gặp lại nhau
Lục Đình mim cười sâu hơn: "Cảm ơn em đã chúc phúc và an ủi anh, vốn dĩ đưa em đến đây để em được thư giãn một chút, ai ngờ rằng người nghĩ không thông lại là anh." "Ly biệt rất đau" Ngôn Tiểu Nặc hiểu được điều đó và mim cười, "Có điều, xa nhau, chính là để gặp lại nhau." "Nhưng mong sẽ được như mong muốn." Lục Đình nhẹ nhàng nói, nhìn những tia nắng hoàng hôn đang khuất dần, "Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về” “Được” Ngôn Tiểu Nặc cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, cảm thấy tự tại lên rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.