Sau khi Lâm Tuyết tâm bước ra ngoài, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lấy cơ thể hơi lắc lư của Lục Đình, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: học trưởng, anh không sao Chu Hưng thấy gương mặt đỏ dần lên của Lục Đình, hàng lông mày khẽ cau lại, học trưởng, tôi gọi họ mang món canh giải rượu "Không sao." Lục Đình lập tức làm động tác phản lại, nay Lâm Tuyết Tâm rời khỏi đây, ừm, vị trí phó hội trưởng bị Mọi người nhìn nhau rồi Chu Hưng cười nhẹ, "Lục học trưởng hay là để về bỏ phiếu công khai đi?" Lục Đình giống như một con khỉ đầu đàn, mắt sáng ngời, "Chu Hưng, Lâm Tuyết Tâm rời đi rồi, cậu làm vị trí phó hội Chu Hưng đột nhiên đứng ngây người lại, dường như vẫn chưa tin: học trưởng, Ngôn Tiểu Nặc là người đầu tiên chúc mừng anh ấy: "Chúc mừng anh, Chu phó hội Những cán sự khác cũng lần lượt chúc mừng Chu Hưng, Lục Đình cười và nói: "Chu Hưng được làm phó hội trưởng, vậy thì vị trí cũ của cậu ấy sẽ do Ngôn Uyển Cừ đảm Sau đó anh chuyển hướng nhìn Ngôn Uyển Cừ, "Sau này em sẽ là thư ký trưởng." Thư ký trưởng quản lý hết tất cả các vấn đề nội bộ của hội sinh viên, mặc dù chức vụ không cao bằng hội trưởng và phó hội truong, nhưng có quyền hơn nữa không ai dám xem nhẹ. Nhìn Chu Hưng là biết rồi. "Ngon Cừ, chúc mừng cô, ngày mai tôi sẽ bàn giao lại công việc cho cô, có gì không hiểu thi cứ hỏi tôi là được rồi." Chu Hưng lại nở nụ cười rạng rỡ, nâng ly rượu lên, “Nào, chúng ta cùng chúc mừng Ngôn Uyển Cừ.” Ngôn Tiểu Nặc nâng ly rượu lên, nói với Luc Đinh: "Lục học trưởng, anh dùng trà thay rượu là được rồi." “Cũng được." Lục Đinh nâng tách trà lên rồi nói, "Chúc mừng Chu Hưng, chúc mừng Ngôn Uyển Cừ" Cách thức thăng chức cứ như vậy được thông qua mà không hề có chút vấn đề nào, xem ra trong hội sinh viên ngoài Lục Đình và Lâm Tuyết Tâm không hợp nha ra những người khác đều là những người bạn tâm tinh tốt bụng của Lục Đình. Được làm thư ký trưởng, học phần có thể được cộng thêm 5 điểm, Ngôn Tiểu Nặc tính thầm trong bụng, chỉ cần kỳ thi cuối kỳ cô phát huy năng lực như bình thường, xin học bổng quốc gia không còn là vấn đề nữa. Dùng xong bữa tối, đã gần tới 9 giờ rồi, Lục Đình có chút hơi say, nhưng vẫn cố đứng lại ở cửa khách sạn Phi La để chào tạm biệt mọi người. Mấy cán sự và Chu Hưng đều lo lắng cho tình hình của Lục Đình, Chu Hưng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Chúng tôi đều uống rượu rồi không thể lái xe, để tôi gọi taxi tới.” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhà tôi thuận đường với nhà Lục học trưởng, để tôi đưa anh ấy về." Lúc này Chu Hưng mới yên tâm, "Được, hai người về nhà an toàn thì gửi tin nhắn báo cho tôi biết." "Được rồi, anh yên tâm đi” Ngôn Tiểu Nặc đỡ lấy Lục Đình rồi lên taxi. Lục Đình ngôi dựa vào ghế sau của chiếc xe taxi, đôi mắt hơi nhằm lại, giống như một viên ngọc quý được đặt vào trong một chiếc hộp hiện lên ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn ra được anh có chút mệt mỏi. Ngôn Tiểu Nặc có chút lo lắng: “Lục học trưởng sắp tới nơi rồi." Lục Đình hơi ngước mắt lên nhìn cô một cái, "Đm, chờ chút em về trước đi." "Nhưng mà anh..." Ngôn Tiểu Nặc nói ngập ngừng, rồi lắc đầu, "Để em đưa anh về đến cổng." Lục Đình cười nhẹ, "Nhà anh cách nhà em một đoạn, đường đi hơi tối, em cũng khó có thể nhớ được đường về." Ngôn Tiểu Nặc im lặng, bình thường cô tan học xong liên trở về biệt thự luôn, ngay cả xung quanh địa hình như thế nào cô cũng không biết." Ngôn Tiểu Nặc sững người lại, “Lục học trưởng, anh không cần phải như vậy, giờ em khá lo lắng cho anh. Dù gì anh cũng vì em mà uống rượu nhiều như vậy." Lục Đình hơi lắc đầu, dường như hơi mệt không muốn nói thêm gì nữa. Biệt thự Hằng An gần ngay trước mắt, Ngôn Tiểu Nặc đỡ Lục Đình xuống xe, lúc này ánh đèn đường sáng mờ ảo, toả ra những vòng tròn huỳnh quang và một lượng ánh sáng lớn được chiếu lên mặt đất. "Lục học trưởng, nhà anh đi về hướng nào vậy?" Ngôn Tiểu Nặc bước tới cổng chính, nhìn xung quanh rồi hỏi. Hai mắt của Lục Đình nhằm chặt lại như đang ngủ say vậy. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc người anh, "Lục học trưởng? Lục học trưởng?" "Đừng đi." Luc Đình đột nhiên nhẹ nhàng nói một tiếng, đột nhiên cánh tay bất ngờ ôm chặt lấy cô. "Lục học trưởng anh..." Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình, vội vàng đẩy anh ra. "Đừng...rời đi." Mặc dù Lục Đình say đến nỗi không biết gì, nhưng sức lực vẫn rất lớn, giọng nói như một chuỗi trầm lặng, "Anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa.." Anh rời xa ai? Thấy điệu bộ này dường như anh đang nhớ về người anh yêu ngày xưa? Ngôn Tiểu Nặc không có ý muốn nghe sự riêng tư của Luc Đình nhưng giờ việc quan trọng lúc này là phải làm cho anh tỉnh lại, không thi cu để anh ôm cô như vậy thì ra thể thống gì nữa? "Lục học trưởng, anh mau tỉnh lại đi, đến nhà rồi" Ngôn Tiểu Nặc vừa đẩy anh vừa gọi anh tỉnh dậy. "Đến nhà?" Lục Đình cũng coi như bị có làm cho tinh lại, và phát hiện anh đang ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, anh vội vàng buông cô ra, "Anh xin lỗi, anh thất lễ rồi." Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm lắc đầu, giọng nói bình tình: “Không sao cả, Lục học trưởng, nhà anh ở đâu vậy? Em đưa anh về." Nhưng Lục Đình lại không nói cho cô biết, chỉ nhìn vào căn biệt thự to lớn mỹ lệ trước mặt nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Đây là nhà em phải không? Để anh đưa em về nhà." "Á?" Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp phản ứng lại thì Lục Đình đã kéo cô đi vào cửa. "Lục học trưởng, anh đừng có như vậy." Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng bình thường Lục Đình nhẹ nhàng hiền hoà lại đột nhiên trở nên cố chấp như vậy. Đó có phải là sự dũng cảm của rượu gây ra không? Cô đang suy nghĩ lung mung, không ngờ Lục Đình không cẩn thận bước hụt bậc thềm nhà, cả người ép cô vào cửa. “Ai ya!” Cái lưng mỏng manh của Ngôn Tiểu Nặc bị anh ép chặt vào cánh cửa, một cảm giác đau tê người. "Anh xin lỗi." Lục Đình nhanh chóng buông cô ra, "Em không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Em không sao." "Em đi vào đi, anh cũng phải về đây." Luc Đình thấy mình đã đưa cô đến cửa rồi nói với cô. Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không mở cửa ngay mà có chút lo lầng: “Lục học trưởng, điệu bộ anh như thế này, anh có thể tìm được đường về nhà không?" "Đương nhiên là có thể rồi, con đường đi bộ nhiều năm sao có thể không tìm được đường về chứ?” Lục Đình cười, "Em về đi, anh đi đây." "Nhưng mà.."Ngôn Tieu Nac không nghĩ nhiều, trực tiếp bước xuống bậc thêm, giọng nói cứng rắn, "Để em đưa anh về." Còn một đoạn đường dài, ngộ nhỡ Lục Đình lại giống như vừa rồi bị ngã ở đâu thì cô là người có tội đầu tiên. Lục Đình nhìn cô một lúc, bất lực lắc đầu: "Được rồi" Đột nhiên hàng lông mày của anh nheo lại, vội vã chạy tới phía chiếc thùng rác rồi nôn ra. Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng chạy tới vỗ lưng cho anh, cả tối Lục Đình giường như chưa ăn thứ gì vào bụng, nôn ra toàn là rượu nhưng rượu vang đỏ nhìn vào giống như là máu vậy. “Lục học trường, anh cảm thấy thế nào rồi?” Ngôn Tiểu Nặc thấy điệu bộ của anh, không dám đi cùng anh nữa, chờ anh nôn xong cô đỡ anh đi vào căn biệt thự. "Lục học trưởng, anh đến nhà em uống chút nước đi." Ảnh mắt của Ngôn Tiểu Nặc long lanh, kèm theo sự quan tâm. Lục Đình chỉ cảm thấy sau khi nôn xong đầu óc đau nhức, anh cũng muốn xúc miệng để khử đi mùi nồng nặc của rượi. Vi vậy Ngôn Tiểu Nặc dẫn Lục Đình vào căn biệt thự, Lục Đình muốn đổi một chiếc dép đi trong nhà, cúi đầu xuống thì phát hiện trước cửa chính có hai đôi dép đi trong nhà, một đôi màu xanh da trời khá là nhỏ, và một đôi còn lại là màu xanh đậm khá lớn. Đó là một đôi dép của đàn ông. Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghĩ Lục Đình uống say rồi nên cô đỡ Lục Đình ngồi xuống ghế sofa, và đi rót một tách trà đặc. "Nhà vệ sinh ở đâu?" Lục Đình hỏi nhỏ, "Anh muốn súc miệng một chút." Ngôn Tiểu Nặc chi vào nhà vệ sinh trong phòng khách, bởi đăng kia.” Lục Đình đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, sửa soạn lại bản thân, rồi dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều. Nhưng cả người vẫn cảm thấy rất say. Lúc anh bước ra ngoài thì nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa chờ anh, thấy anh bước ra, cô đỡ lấy anh. "Anh uống chút trà đặc đi, sẽ tinh táo hơn đấy." Ngôn Tiểu Nặc đưa tách trà cho anh. Lục Đình uống một ngụm trà đặc, không những không tỉnh táo hơn mà còn có cảm giác buồn nôn, nhanh chóng quay người chạy vào nhà vệ sinh. Ngôn Tiểu Nặc bị sợ hãi một phen, "Lục học trưởng, hay là đến bệnh viên " Lục Đình chỉ cảm thấy rất say, cố gắng ngước đầu lên, chỉ thầy trời đất đang quay cuồng rồi bất tỉnh. Ngôn Tiểu Nặc gần như sợ đến chết, vội vàng dìu Lục Đình lên giường rồi cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường, sắp 10 giờ khuya rồi. Cô nhớ là cạnh biệt thự Hằng An có một phòng khám chữa bệnh nhỏ, cô vội vã chạy đi tìm họ. Một mạch chạy tới phòng khám vừa may bá sĩ vẫn chưa nghỉ làm, sau khi cô nói tình hình xong, bác sĩ xách theo hòm thuốc rồi đi cùng cô đến biệt thự. “Cô gái, chỗ cô ở thật là rộng" Vị bác sĩ bị sự to lớn bề thể của biệt thự làm cho kinh ngạc. "Bác vĩ, ông kiếm tra xem, anh ấy vừa nôn xong thì bị ngất đi." Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chỉ vào Lục Đình và nói với bác sĩ. Vị bác sĩ gật đầu, sắc thái trở nên nghiêm túc, "Không sao đâu, rượu được nôn ra ngoài thì sẽ không sao cả, bất tinh là vì nồng độ rượu sộc lên, chỉ cần nghi ngơi cho tốt là không sao cả” Ông ngừng một chút rồi nói tiếp, "Cho anh ta tỉnh dậy mới cho ăn, nhưng chỉ được uống canh thôi." Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, tạ ơn trời đất, Lục Đình không sao là tốt rồi. Cô tiễn bác sĩ rời khỏi biệt thự, khi quay trở lại vẫn thấy Lục Đình đang ngủ say, cũng may ngày mai Mặc Tây Quyết mới về, cô sẽ để Lục Đình ngủ qua đêm ở đây một tối, mọi chuyện chờ ngày mai tỉnh dậy rồi nói sau. Cuối cùng cũng không sao rồi, vừa nãy còn lăng, giờ thì thoải mái hơn nhiều, lúc này có mới thực sự cảm thấy rất mệt, quay người đến phòng của cô và lấy bộ quần áo tâm để chuẩn bị đi tầm. Có lẽ vì tối nay cô uống một chút rượi, hoặc có lẽ vì cô thực sự cảm thấy rất mệt, tóm lại cô năm trong bồn tắm matxa không muốn ra bước ra ngoài. Từng dòng nước ấm không ngừng chảy lên cơ thể cô, rửa sạch đi mùi rượu và sự mệt mỏi của cô, lúc này mới cảm thấy thật sự dễ chịu. Lúc này cơn buồn ngủ liên tiếp dội về, Ngôn Tiểu Nặc nhân lúc cô vẫn còn chống lại cơn buồn ngủ, cô bước ra khỏi buồn tắm rồi mặc lên bộ quần áo tắm. Bước đến chiếc giường mềm mại rồi đổ người xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, cô kéo chăn lên cuộn tròn lấy cơ thể rồi bắt đầ ngủ thiếp đi. Đang trong lúc ngủ mơ màng, chiếc điện thoại cố định ở trong phòng khách đột nhiên vang lên. Một âm thanh ầm ĩ vang lên trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình và tỉnh dậy, tim cô trở nên đập nhanh hơn, cả đêm bị dày vò khiến cô suýt bị đau tim. Ngôn Tiểu Nặc mở đèn ra, miệng vẫn còn ngáp ngủ rồi bước tới phòng khách, nhấc điện thoại lên, "A lô?" "A lô cái gì mà a lô! Thật đáng ghét, giờ này vẫn chưa chịu mở điện thoại ra!" Cơn buồn ngủ của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên biến mất, "Giờ là mấy giờ rồi, em đang ngủ." "Này, đừng ngủ vội, anh sắp về đến nhà rồi." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rõ ràng là vẫn còn đầy giận dữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]