Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng: "Vâng, em biết rồi." Cô sấy khô tóc rồi mới năm lên giường, nhưng lại không thấy buồn ngủ, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà và suy tư. Cuộc sống dường như đã đi quá xa so với dự liệu của cô. Cửa phòng tắm phát ra tiếng động, Ngôn Tiểu Nặc vội vã nhắm mắt lại, Mặc Tây Quyết bước ra thấy điệu bộ giả vờ ngủ của cô, hàng lông mi dày khẽ run lên vì căng thẳng. Mặc Tây Quyết không nói gì, vì lúc này nói gì chăng nữa cũng rất bối rối. Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được anh đang ngồi cạnh nhìn cô, đôi bàn tay giấu dưới chăn bất giác nắm chặt lại. Lúc này, Mặc Tây Quyết đã kéo tấm chăn ra và ôm cô vào lòng. Ngôn Tiểu Nặc quay người lại nhẹ nhàng hít một hơi dài tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Bàn tay của Mặc Tây Quyết sờ lên vòng eo của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, hay như tiếng trống, trên đầu vang lên tiếng hít thở của anh, Cô không biết mất bao lâu cô mới ngủ thiếp đi, khi tinh dậy thì trời đã sáng rõ. Mặc Tây Quyết đã đi từ sớm, cô thở nhẹ nhõm, sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo ăn sáng xong cô nhận được tin nhắn của Lục Đình, thông báo với cô đừng quên cuộc tuyển chọn hội sinh viên chiều nay. Sau khi cô trả lời tin nhắn, thì có một số điện thoại lạ gọi đến, sau khi nghe xong điện thoại cô cầm túi xách lên bảo bác tài Lý đưa cô đến đồn cảnh sát. Không đến một tuần mà cô đến đồn cảnh sát hai lần, vận may này chắc rất ít người có được giống như cô. Là Trần Đình Đình gọi điện cho cô, vốn dĩ việc vô khống người khác sao chép bản vẽ không bị ngồi tù, nhưng cô là một người đã đủ 18 tuổi, theo phản quyết, tội danh này đã đủ để cho cô ta ngồi tù rồi. Còn cả công ty bách hoá nhà cô ta nữa, nghe nói rất nhiều vấn đề đã được phát hiện. Ngôn Tiểu Nặc biết rằng đây là Mặc Tây Quyết làm, ngoài anh ra, không có ai khác có thể làm mọi chuyện một cách gọn gàng nhanh chóng như vậy, hơn nữa lại không chừa con đường lui nào cả. "Cô có gì muốn nói thì nói đi.” Ngôn Tiểu Nặc cầm míc lạnh lùng nói. Sắc mặt của Trần Đình Đình không còn kiểu kiêu ngạo như lúc trước nữa, gương mặt được thay thế bằng sự tiêu tuy tàn tạ, giống như hồ sen cuối thu không có sinh khí sức sống vậy. "Ha ha ha, là tôi thua rồi, là tôi không làm rõ thể lực phía sau cô." Nụ cười của Trần Đình Đình tràn đầy điên cuồng" Ngay từ ngày đầu tiên cô đến lớp tôi đã biết cô có chỗ dựa." Ngôn Tiểu Nặc trầm lại một chút rồi bình thản nói: "Đây là lý do của cô sao?" “Cái gì?” Trần Đình Đình hỏi lại một câu. "Lý do hại tôi?" Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục hỏi, "Theo kế hoạch của mọi người chắc không chỉ có vậy chứ." Trần Đình Đình đột nhiên gật mình nói: “Cô cũng khá thông minh đấy, nhưng giờ có nói những điều này ra cũng không còn tác dụng gì nữa rồi." Ngôn Tiểu Nặc nhướn mày nói, "Đúng, dù sao thì cô cũng ở đây rồi." "Tôi ở đây đương nhiên không làm được gì, nhưng sẽ có người giúp tôi ra tay." Trần Đình Đình cười đắc ý, "Cô cho rằng cô không còn kẻ thù nữa sao?" Ngôn Tiểu Nặc cười khẩy lên, trong căn phong u tối, nụ cười của cô toả sáng giống như một đoá hoa đột nhiên nở ra trong bóng tối vậy, cả căn phòng tràn đầy sức sống. "Cô cười cái gì?" Trần Đình Đình thu lại nụ cười lại, rồi cau mày Trong nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc kèm theo sự đồng tình và đáng thương cho cô ta, "Tôi cười vì cô bị người khác lợi dụng, đến tận bây giờ vẫn không nhận ra." “Cô nói cái gì?" Cuối cùng sắc mặt của Trần Đình Đình cũng trở lên sợ hãi, giống như một vết nứt trên tấm thạch cao vậy. Lời nói của Ngôn Tiểu Nặc như một cây búa phá tan tấm tường thạch cao vậy, “Người đó có phải đã nói với cô, nếu như cô hại được tôi, cô ấy sẽ có cách giúp cô lấy được Lục Đình?" "Cô, sao cô biết được chuyện đó?" Ảnh mắt của Trần Đình Đình nhìn cô như đang nhìn thấy quỷ vậy, “Không thể nào, việc này không thể nào như vậy được.” Cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc giáng cho cô ta một đòn nặng nề, "Cô thật ngốc, cô tưởng rằng cô hại được tôi, cô ta sẽ thực hiện lời hứa sao?" Giọng nói của co giống như dòng suối trong mát chầm chậm chảy ra, “Đến lúc đó cô ta chỉ cần đưa cô lên toà, rồi thừa nước đục thả câu, tôi chỉ thấy đáng thương cho cô, ăn cắp không thành mà trời đã sáng mà thôi" "Sao cô lại có thể biết rõ ràng như vậy?" Trần Đình Đình vẫn không can tâm hỏi tiếp. Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, "Cái này cô không cần biết" "Không! Tôi xin cô, cô nói cho tôi biết!" Trần Đình Đình nóng vội, một tay giơ lên trên cửa sổ như thể cố gắng tóm lấy Ngôn Tiểu Nắc qua tấm kính. "Tôi không muốn nói với cô." Ngôn Tiểu Nặc nói một câu, “Cô hãy cứ mang theo câu hỏi này trong suốt cuộc đời còn lại của cô đi." Nói xong, cô cúp máy liên lạc xuống. Trần Đình Đình đứng ngây khoảng hai giây rồi đập mạnh vào tấm cửa sổ, biểu cảm mãnh liệt mầng dữ dội vào cô. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cười nhạt, không nói câu gì rồi quay người rời đi. Khi cô bước ra khỏi đồn cảnh sát, gặp phải người cảnh sát trưởng có duyên gặp mặt lần trước, cảnh sát trưởng nhìn thấy cô liền rất nhiệt tình, "Cô Ngôn, đã nói xong chưa?" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, liếc nhìn vào trong một cái cười và nói, "Cô ấy còn trẻ như vậy đã phải nhận một đả kích lớn, thần kinh bất ổn cũng là điều bình thường, chỉ là vất vả cho cảnh sát trưởng rồi, phải lao tâm khổ tứ vì những người không biết hối cải này." Cảnh sát trưởng mim cười, "Không có gì, ở đây bất kỳ tù nhân hung dữ như thế nào đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.” "Có câu nói này của ông, tôi cảm thấy yên tâm rồi." Ngôn Tiểu Nặc rất hài lòng và nói, "Tôi còn có chút việc, không làm phiền ông làm việc nữa" “Cô Ngôn đi cẩn thận." Cảnh sát trưởng kính cẩn nói. Tư thế bước đi của Ngôn Tiểu Nặc rất thanh lịch, giống như nàng tiên vậy, cảnh sát trưởng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng chỉ là một cô gái mới 18 tuổi, giọng điệu nói chuyện cũng rất ôn hoà, nhưng có cảm giác như trong bông giấu kim vậy khiến cho người làm cảnh sát trưởng hơn 20 năm như ông cũng cảm thấy không được tự nhiên. sói. Người con gái mà cậu Mặc thích quả nhiên là có nét giống Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi cánh cửa của đồn cảnh sát, chưa kịp lên xe thì cô nhìn thấy một chiếc xe BMW đang chạy đến phía cô. Cô không tiếp tục đi tới chiếc xe Lamborghini đời mới số lượng có hạn trên thế giới đang đợi cô ở phía trước, mà cô đứng lại chờ chiếc xe BMW dừng lại trước mặt cô. Ngôn Uyển Cừ ăn mặc rất đẹp đẽ, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, trên tai đeo một khuyên tai bằng đá kim cương, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay bằng ánh sao kim cương, giá trị rất lớn, "Quả nhiên bà chị ở đây.” Giọng nói của Ngôn Uyển Cừ rất rõ ràng, "Thiết nghĩ con người ngốc nghếch kia đã nói gì với chị rồi phải không?" Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, "Thấy cô ăn mặc như vậy, ai mà không biết còn tưởng cô đang đến buổi hẹn hò của gia đình giàu có nào cơ đấy." Ngôn Uyển Cừ không thấy khó chịu với lời đả kích của cô, “Chị cũng không kém gì, lại có thể leo lên được cái cây đại thụ của tập đoàn Đế Quốc." Sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc không thay đổi, "Cô đích thân tới đây, không phải chỉ nói những chuyện này chứ? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo làm gì.” Ngôn Uyển Cừ nhướn hàng lông mày thanh tú, “Lần trước chị đến nhà tôi, chỉ hai ba lời mà có thể đổi lại được giấy tờ đất, thật không nể mặt chúng tôi rồi. "Á." Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, "Xin hỏi, mặt các người to đến cỡ nào mà muốn tôi nể mặt các người?” "Cô!" Ngôn Uyển Cừ thấy cô không trả món nợ liên nhướn lông mày, “Cô đừng quên họ của cô là Ngôn” "Ồ?" Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc càng sâu hơn, "Lại là cái thứ chả hay ho gì, các người thích thì tôi cho lại các người là được chứ gì.” Ngôn Tiểu Nặc một chiếc váy dài có viền vàng trắng, cùng với bộ tóc đen, đang tung bay trong gió, trên khoé miệng mở một nụ cười quyến rũ, nhưng ánh mắt thì rất sắc, làm cho càng đẹp hơn khiến người khác không thể dời mắt. "Được, cô đã quyết làm kẻ thù với nhà họ Ngôn, vậy thì đừng có trách chúng tôi không nể tình nghĩa!" Biểu cảm của Ngôn Uyển Cừ rất tàn nhẫn. Ngôn Tiểu Nặc chán không buồn cười lên, "Vậy thì sao? Các người có tình nghĩa với tôi từ lúc nào vậy?” Ngôn Uyen Cừ không nói được gì. "Bên trong có vài người đang không rõ chuyện gì đang xảy ra rồi kìa" Ngôn Tiểu Nặc không muốn đầu khẩu với cô, "Ừ, nếu cô muốn giết người diệt khẩu thì cũng không sao." Lúc này biểu cảm hoảng sợ của Ngôn Uyen Cừ mới bộc lộ ra, không biết nên nói thêm điều gì, lên xe BMW rồi đi tháng. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rất lố bịch. Cô đứng ở đó một lúc, và xua tan đi những suy nghĩ trong đầu cô, cô và gia đình người nhà cậu đã đến bước này rồi, cô cũng doán chắc rằng gia đình nhà họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Chắc chắn sẽ đi quấy rối bà ngoại, cô muốn cho bà ngoại cô chuyển viện, nhưng nên bịa lý do gì mới được đây? Nghĩ đến gương mặt hiền hậu nhân từ của bà ngoại, cô có chịu thêm ấm ức và nguy hiếm thì đã sao? Quyết định đưa ra đêm qua lại bị lung lay rồi, một tiếng huýt sáo vang lên, cô quay người lại xem thì thấy Mặc Tây Quyết xuống xe. Anh mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc màu nâu sẫm làm cho ngũ quan trên gương mặt anh càng hiện rõ, những cơn gió lại càng làm cho sự hoàn mĩ và chiều cao của anh trở nên hoàn hảo, Ngôn Tiểu Nặc cứ thể nhìn anh bước đến trước mặt cô. "Đứng được bao lâu rồi?" Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh như bằng của cô, chiếc áo khoác quấn chặt lấy cô, "Sao tay lạnh thế này Cái ôm nồng nhiệt kèm theo hương thơm nhẹ nhàng của anh ôm lấy cô, đôi môi mỏng ấm áp hôn lên gương mặt lạnh giá của cô, nhẹ nhàng chà lên. "Em đến đây là vì" Ngôn Tiểu Nặc đang định nói, thì bịmtq cắt ngang, “Được rồi, không cần nói nữa, anh biết cả rồi." Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên nhìn anh, chỉ thấy đôi mất đen sâu thẳm của anh mà không thấy tỏ ra không vui. Cô thở một hơi nhẹ nhõm. Mặc Tây Quyết ôm lấy cô rồi ôm cô lên xe của anh, nhưng anh lại không ngồi vào và nói với cô, "Ngôi đây chờ anh một chút, anh có việc cần xử lý” Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp hỏi anh là việc gì thì Mặc Tây Quyết đã đóng cửa xe vào rồi. Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác thấp thỏm. Nghĩ một lúc cô lại mở cửa ra rồi bước xuống xe. "Cô Ngôn." Cô đang định đi vào thì bị báo vệ gác cổng ngăn lại, "Đồn cảnh sát là nơi quan trọng, nếu không được cho phép thì không được vào.” "Tôi đến thăm tù nhân.” Ngôn Tiểu Nặc điềm đạm nói. “Cô đã thăm qua rồi” Giọng của bảo vệ gác cổng càng thờ o hơn. Xem ra là Mặc Tây Quyết đã dặn qua, không cho phép cô vào, Mặc Tây Quyết thực sự rất hiểu tính cách của cô. "Cô Ngôn, hay là quay trở lại xe đi." Giọng của quản gia Duy Đức vang lên từ phía sau cô, giọng điệu ôn hoà, "Cô không nên lo làng, cậu Mặc chỉ là muốn xử lý công việc cho dứt khoát mà thôi." Tim của Ngôn Tiểu Nặc đập mạnh, số điện thoại lạ đó thông bảo với cô đến đồn cảnh sát để gặp Trần Đình Đình e là đã bị phát hiện rồi. Ngôn Tiểu Nặc chỉ khẽ thở dài một hơi, làm hại chính cô nên cô cũng không nhất thiết phải có bất kỳ một sự thông cảm nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]