“Ngày hôm nay chị sẽ vào viện đúng không? Muốn biết dựa vào sự thông minh của chị, chắc chắn đã biết việc bố tôi yêu cầu bà rồi, chị à, chúng ta là người một nhà, ba cũng không muốn làm quá tuyệt, không bằng như vậy đi, chị khuyên thử bà nội thế nào? Tóm lại cũng vì sức khoẻ của bà nội là quan trọng, có phải không?”
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt điện thoại, cản răng nói: “Ý cô là, để tôi khuyên bà nội mang giấy tờ sở hữu đất ở quê nhà ra?”
“Chị thật thông minh.” Ngôn Uyển Cừ cười lên hai tiếng, đột nhiên trâm giọng lại, giọng điệu trân đầy uy hiếp, “Nếu như chị khuyên bà không được, chúng tôi sẽ không có tiền cho bà đóng viện phí đâu. Tôi nghe nói bà nội vừa trải qua ca phẫu thuật nặng, sức khoẻ rất yếu, cô chỉ là học sinh, dĩ nhiên không có năng lực chăm sóc bà.”
“Ngôn Uyển Cừ, các người đừng có mà ép người quá đáng” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi mặt trắng bợt ra.
“Chị à, thay vì ở đây giận giữ với em chỉ bằng mau kịp thời gian đi khuyên bà nội đi, em chờ tin tốt của chị”
“Tôi thèm vào! Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối không để các người mang quyeefn sở hữu đất đi!” nói xong, Ngôn Tiểu Nặc tắt điện thoại đi.
Nơi nghỉ dưỡng cuối cùng của bà ngoại, chỉ còn căn nhà ba phòng thôi, đất đai caafm ngân hàng để bà sống ở đâu?
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy sự vô vọng và bi đát, cô cứ nghĩ răng báo danh thuận lợi
Noox
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-vo/804329/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.