Trái tim Diệp Thư như bị kim châm, bắt đầu đau đớn.
Ngày xưa, ba cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô như vậy, khuyên cô làm việc gì cũng đừng quá sức, phải lượng sức mà làm.
Diệp Thư hít sâu một hơi, lông mi run rẩy, nhưng khi quay qua nhìn Thịnh Thiếu Sâm, nỗi đau xót nơi đáy mắt đã bị che giấu bởi nụ cười tươi rói.
"Thịnh tiên sinh muốn nói cho tôi biết, trên thế gian này chỉ còn có anh là người duy nhất quan tâm tới tôi sao? Có phải là tôi nên cảm động đến rơi nước mắt để phù hợp với ý tốt của anh?"
Diệp Thư cố gắng mở to mắt, ngón tay mảnh mai quét qua khóe mắt xinh đẹp, nơi đó hình như thật sự có nước mắt: "Như thế này, Thịnh tiên sinh đã hài lòng chưa?"
Thịnh Thiếu Sâm chưa bao giờ gặp qua cô gái nào bướng bỉnh như vậy, tay chống cằm, nhướng mày, im lặng nhìn cô.
"Không nói lời nào có nghĩa là hài lòng. Vậy, Thịnh tiên sinh, tôi đi trước đây."
Diệp Thư nói xong, xoay người, chạy ra ngoài.
Lông mày Thịnh Thiếu Sâm giật giật, mắt anh nheo lại.
Anh cho rằng một người hôn nhân thất bại, nhà cửa tan nát như Diệp Thư phải khúm núm, cầu xin anh giúp đỡ chứ.
Nhưng cô lại không đi theo lẽ thường tình này.
Đôi môi mỏng của Thịnh Thiếu Sâm mím lại, anh đứng lên, trong lòng tự nhiên cảm thấy trống trải.
Hình như, nơi nào có cô nơi ấy tràn ngập cảm giác vui vẻ, hạnh phúc.
Diệp Thư lên lầu, tùy tiện thay một chiếc áo phông màu xanh nhạt, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087074/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.