" Ai đó...Tôn...đạo diễn Tôn..." Hai má Âu Lâm Lâm đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn Tôn Nam Tước – nhân vật quyền lực nhất trong giới giải trí này.
Giọng nói thâm thúy mang theo ý cười của Tôn Nam Tước vang lên, đôi mắt sâu thẳm của anh ta liếc nhìn khuôn mặt của Âu Lâm Lâm sau đó đảo qua cơ thể của Diệp Thư.
Rõ ràng, so với Âu Lâm Lâm, khuôn mặt Diệp Thư xinh đẹp hơn, nhưng lại cố tình đeo một cái kính đen lớn để che đi một nửa khuôn mặt của mình.
Trái lại, nó khiến một đạo diễn lớn đoạt nhiều huy chương vàng như anh ta cảm thấy hiếm có và mới lạ.
" Diệp Thư..." Anh ta nhíu mày, ý cười xảo quyệt tụ lại nơi đáy mắt. Ánh mắt không e dè, nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Diệp Thư.
Diệp Thư nhíu mày, theo bản năng lùi về sau.
Tôn Nam Tước chính là đạo diễn Tôn – đạo diễn lớn, đoạt nhiều huy chương vàng mang tầm quốc tế, cũng là người cô vừa sử dụng để thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong giới giải trí này, chỉ cần là người có tham vọng đều sẽ bám vào người này.
Tuy nhiên, cô lại không muốn có dính dáng gì đến người này cả.
Chung quy, hầu hết những người trong giới giải trí hay là trong xã hội, giới thượng lưu ở Tân Thành này đều biết Tôn Nam Tước có bao nhiêu hoa tâm, số người hắn ngủ cùng quá nhiều, chỉ sợ có thể ôm trọn Tân Thành này.
" Đạo diễn Tôn có gì cần chỉ dạy sao?" Giọng điệu Diệp Thư xa cách.
Điều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087065/chuong-18.html