" Ui!" Diệp Thư cảm thấy đầu đã đụng vào một vật cứng, thật đau đớn. Cô vừa lấy tay xoa xoa vừa rên rỉ.
Sau đó, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, một câu " thực xin lỗi" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Thịnh Thiếu Sâm. Trong mắt của Diệp Thư xẹt qua một tia hoảng sợ.
Cô vội vàng nhích qua bên cạnh. Nhưng lại phát hiện ra sợi tóc đang quấn quanh viên cúc áo của anh.
Diệp Thư hoảng hốt, gấp gáp kéo sợi tóc ra khiến da đầu bị đau. Cô không nhịn được nhíu mày.
Động tác trên tay dừng lại, cô bối rối ngẩng mặt lên. Đập vào đôi mắt hổ phách của cô chính là đôi mắt màu xanh sâu thẳm như biển cả mênh mông của anh.
Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng. Hình như, nãy giờ anh luôn chăm chú nhìn cô.
Diệp Thư cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch. Khuôn mặt cô ửng đỏ lên vì xấu hổ: " Thịnh, Thịnh tiên sinh, thật xin lỗi, kẹt, mắc kẹt rồi."
Cô chỉ chỉ vào mái tóc xoăn đen bóng của mình, cố hết sức giữ vẻ tao nhã.
Tuy nhiên, hình như hành động này lại không được đẹp cho lắm.
Ánh mắt của Thịnh Thiếu Sâm run lên, có cái gì đó vừa chợt lóe qua.
Tim Diệp Thư đột nhiên đập nhanh. Không hiểu vì sao cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu đỏ bừng lên như phát sốt, nóng, rất nóng.
Cô nghĩ, hiện tại cô giống như đang trắng trợn dụ dỗ anh?
Diệp Thư cúi đầu, không dám mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Cô chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.