Ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà sắp lặn nhuộm đỏ cả đường phố Tân Thành. Mọi thứ xung quanh dường như được bao phủ bởi một tấm mạn che mặt xinh đẹp.
Từ kính chiếu hậu, Diệp Thư nhìn thấy Cố Tả Thành đang liều mạng đuổi theo, tâm trạng bắt đầu hoảng hốt.
Mười năm tình cảm, cho dù có cứng rắn đến đâu, cũng không thể không có một chút cảm giác nào.
Huống chi, cô là thật lòng yêu anh ta, khiến cho tim đau đến tê tâm phế liệt.
Một câu "chúng ta bỏ trốn đi" của Cố Tả Thành ngay lúc đó đã đem những ngụy trang mạnh mẽ của cô tan thành mảnh vụn.
Diệp Thư dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa kính xe. Cô nhìn chằm chằm vào Cố Tả Thành đang đuổi theo phía sau cho đến khi hình bóng ấy dần dần biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Hai tay cô ôm ở trước ngực, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, vẻ mặt bi thương không nói nên lời.
Quan Cửu liếc mắt nhìn Diệp Thư, nhíu mày: " Thịnh tiên sinh không thích những người dây dưa, không dứt khoát đâu. Từ đây đến Thịnh gia còn 1 tiếng nữa, tốt nhất là Diệp tiểu thư hãy đem những chuyện tình cảm trong quá khứ xử lý cho ổn thỏa đi."
Diệp Thư khẽ cau mày, đem tất cả màn xe buông xuống: " Yên tâm đi. Mặc dù tôi không phải là diễn viên nhưng cũng làm trợ lý cho ngôi sao được hơn nữa năm rồi. Loại chuyện diễn trò này coi như quen thuộc."
Diệp Thư cột mái tóc dài lại. Sự buồn bã trong mắt nhanh chóng biến mất, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-sung-vo-vo-yeu-hay-ngoan-ngoan/1087055/chuong-8.html