Mắt phượng hẹp dài của Mạc Tu Nghiêu thoáng gợn sóng, một mảng phong ba nổi lên trong đáy mắt anh, rất nhanh sau đó liền biến mất, không để người khác phát hiện ra điểm khác thường. Nghe bốn chữ "một đôi long phượng" thì đáy lòng Trầm Tịch Dương ẩn nhẫn đau đớn, cô lại nhớ về đứa nhỏ đoản mệnh của mình. Long phượng trình tường tương lai ắt có phúc sao.....? Chỉ tiếc... Chỉ tiếc đứa nhỏ của cô không may mắn như vậy, còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã rời bỏ thế gian.... Lúc trước khi vào phòng mổ, bác sĩ đã cảnh báo song thai trong bụng cô khá lớn, nên dùng phương pháp mổ sẽ an toàn cho cả mẹ và con hơn. Nhưng khi đó Trầm Tịch Dương còn bị người ta truy sát khắp nơi.... Nếu theo phương pháp mổ đẻ, phải ít nhất hai ngày mới xuống được giường. Thời gian hai ngày phát sinh thêm biết bao chuyện đây? Khi đám người kia đến, cô sẽ không có sức khoẻ bảo vệ hai bảo bối nhỏ của mình. Cộng thêm khi sinh dùng thuốc gây tê, cô càng không an tâm! Cô muốn tỉnh táo mà nhìn hai đứa nhóc cất tiếng khóc chào đời rồi ôm chúng vào lòng Trầm Tịch Dương tin tưởng với sức khoẻ của cô, mẹ con ba người chắc chắn mẹ tròn con vuông.Chỉ là trời không chiều lòng người, hai đứa bé cực kì bướng bỉnh, hành cô mấy giờ đồng hồ mới chịu ra. Bảo bối ra trước, cô còn kịp sờ lên bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của bé. Tiếp sau đó là bé gái, Trầm Tịch Dương đột nhiên đuối sức, cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến. Bên tai cô là thanh âm gấp gáp của bác sĩ. "Không được ngủ! Còn bé gái chưa ra! Cố dùng sức nào....." "Dùng sức thêm chút nữa, sắp ra rồi!" Cứ lặp đi lặp lại cho tới lúc tiếng khóc du dương kia vang lên, Trầm Tịch Dương nở nụ cười mãn nguyện, sau đó đáy mắt tối sầm chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh dậy thì chỉ có bảo bối ở bên, con bé đã mất. Trong thâm tâm Trầm Tịch Dương vẫn luôn tự trách bản thân là bà mẹ vô dụng, không bảo vệ được con mình.... Nếu khi đó cô đủ mạnh, khiến cho những kẻ kia phải kiêng dè, có phải hay không kết cục đã khác..... Có phải hay không bé cưng của cô có thể bình an chào đời? "Nhất định rồi!" Âm thanh quen thuộc của người đàn ông vang lên kéo cô về thực tại. Trầm Tịch Dương rủ mắt, che đi vẻ đau đớn. Mạc Tu Nghiêu ra dáng người cha, tự hào nói về con mình, "Từ nhỏ hai đứa nhóc rất ngoan, cũng rất thông mình." Khanh bảo bối liếc mắt trắng dã nhìn lão cha không biết liêm sỉ kia, bé sống với lão từ nhỏ khi nào???? Rõ ràng còn chưa đến một tháng a! Bảo bối trong lòng ai oán, tại sao papa của bé lại là lão cha cơ chứ!!! Tại sao mẹ bé lại yêu lão cơ chứ!!! Nghĩ đến hàng xóm trước đây của hai mẹ con họ là chú Hiên, có điểm nào thua kém lão cha già kia chứ? "Lão Chu, thúc dẫn bọn trẻ vào phòng nghỉ ngơi chút đi." "Dạ, thiếu gia.'' Trầm Huân Khanh nghe vậy thì xì một hơi rõ to tỏ thái độ khinh thường. Lão cha này rõ ràng qua cầu rút ván, lợi dụng xong bé và Tiểu Vân không ngần ngại sút đi! "Tiểu Khanh còn không đi?" Bảo bối chưa kịp xù lông nhím thì Mạc Tu Nghiêu đã bồi thêm một câu, "Hay là thế này đi! Lão Chu, thúc tìm xung quanh đây xem có bé gái nào thích hợp....." Bảo bối bị chọc đúng chỗ đau, tức giận bỏ vào nhà. Tiểu Vân thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây. "Tiểu Vân ngoan nghe lời, trưa nay ta sẽ làm bánh hoa quế cho con." Đôi mắt tròn của Tiểu Vân sáng bừng, gật gật đầu rồi chạy theo anh trai nhỏ. "Tạm biệt papa, tạm biệt cô xinh đẹp." "Đi thôi!" "Đi đâu?" Trầm Tịch Dương hỏi. Mạc Tu Nghiêu muốn tạo chút không khí lãng mạng, thần bí nói, "Đến một nơi chỉ có hai chúng ta." "Không phải đi nhà nghỉ đó chứ?" Mạc Tu Nghiêu, "..................." Trông anh bỉ ổi, không có tiết tháo đến mức đó sao? "Em làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi!" Trầm Tịch Dương mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, người này mặt dày hơn Vạn Lý Trường Thành, cũng biết tự tôn, cũng biết xấu hổ cơ à? "Không đi đúng không? Vậy được....." Vừa nói anh vừa bế bổng cô lên, cánh môi mỏng khẽ chạm vào tai cô, ám muội nói, "Anh đưa em lên đỉnh." "Ah, anh, anh đồ biến thái này! Họ Mạc chết tiệt kia, lập tức thả tôi xuống, không tôi đào mười tám đời tổ tông nhà anh!" "Tôi giúp em một tay." Trầm Tịch Dương, "...................." Mạc Tu Nghiêu lại vô sỉ bồi thêm, "Ý anh là lên đỉnh núi." Trầm Tịch Dương che mặt! Thôi xong, hai mươi sáu năm oanh liệt của cô TT Ai bảo tên khốn kia nói mập mờ thế cơ chứ!!!! Trầm Tịch Dương vô tình nhìn sang thấy Chu quản gia còn đứng đó, khuôn mặt đầy nếp nhăn vì cố nhịn cười mà đỏ bừng. Trầm Tịch Dương:!!!!!! Ông trời ơi, giáng thiên lôi đánh chết ta đi, còn đâu mặt mui sống trên cõi đời này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]