"Cháu dâu?" Sau đó Kính lão gia hừ mũi khinh bỉ, "Ông tưởng tôi là con nít dễ lừa hả? Tôi nhớ hai thằng cháu trai của ông đến giờ vẫn chưa kết hôn đâu!" Ánh mắt Kính lão gia lại hiền từ quay sang nhìn Trầm Tịch Dương nói, "Nhóc con, ta thấy cháu rất có tố chất. Hay là cháu theo ta đi!" Trầm Tịch Dương còn chưa kịp trả lời, Mạc lão gia xù lông, "Này, lão gia kia, đừng hòng đào cháu dâu nhà tôi! Thằng cháu trai nhà ông đã sớm kết hôn còn sinh con đẻ cái rồi!" "Thì sao chứ? Tôi nhận con bé làm cháu nuôi không được sao? Ông quản được chắc?" "Đã già rồi còn xấu tính! Ông đang ở địa bàn của tôi đó!" Kính lão gia bày ra vẻ mặt: tôi không "care" ông, ánh mắt nóng như lửa nhìn về phía Trầm Tịch Dương. Đây đích thực là cháu gái trong mơ của ông a! Không như con bé Kính Thiên Dương kia, chẳng có tố chất, tâm hồn cũng chẳng sạch sẽ. Nếu Kính Thiên Dương không phải cháu gái ruột của ông, Kính lão gia đã sớm dùng cây oải trượng của mình đuổi cút nó khỏi Kính gia. Mạc lão gia chòm râu dài run run, biểu hiện ông đang rất tức giận. Sớm biết thế này đã không tiếp khách, đuổi lão gia kia từ đâu. Trầm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn trời, gần đây nhân duyên của cô có vẻ tốt a! Đặc biệt được người già trẻ nhỏ yêu quý ~ "Này, này, hai lão gia ăn no hửng mỡ kìa, doạ cháu dâu của tôi sợ rồi!" Bà lão- Mạc lão phu nhân từ trong phòng chạy ra, tức giận nói. Vốn xem mấy người này đấu qua đấu lại quá buồn chán, bà chỉ vào lướt mạng một xíu, không ngờ hai lão già này ầm ĩ như vậy. Trầm Tịch Dương thật sự cạn cmn lời..... Mấy người còn đang bận tranh cãi thì dưới nhà vọng lên thanh âm của dì Tú, "Thiếu gia đã về ạ." Mạc lão phu nhân khí thế còn đang hùng hổ, lập tức tắt ngấm đi!!!! Bọn họ mới chuyển từ Đế Đô tới tiểu khu này cách đây một hôm. Thằng cháu trời đánh kia có ngó ngàng gì tới họ đâu!!! Sao hôm nay lại tự nhiên ghé thăm mới chết! Nó mà biết bà dụ dỗ bạn gái nó, không biết sẽ phát điên thế nào..... Không được..... Phải nghĩ cách, bình tĩnh nào! Mạc lão phu nhân nhìn Mạc lão gia nháy mắt vài cái, ý tứ xuống dưới kia câu giờ. Mạc lão gia hiểu người bạn đời của mình, lôi kéo Kính lão gia đi cùng. Kính lão gia nghi ngờ hỏi, "Hai người định bày trò gì đây? Cứ như giấu giấu diếm diếm điều cái gì.... Chẳng phải chỉ là thằng nhóc Ngh...." Mạc lão gia lập tức bịt miệng Kính lão gia, "Càng già càng nói nhiều. Ông xuống đón cháu trai với tôi không được à? Đừng tưởng tôi không biết ông có ý định lừa cháu dâu tôi đấy!" "Cháu gái tôi là cháu dâu ông khi nào vậy?" Mạc lão phu nhân trong đầu không ngừng tìm đối sách, phải làm sao để đưa con bé này tránh được hỏa nhãn kim tinh của thằng nhóc kia, an toàn rời khỏi đây? Hạ Tiểu Uyển nghĩ nghĩ nào, hồi trẻ dù sao mi cũng là nhân vật phong ba hô phong hoán vũ một phương, về già tại sao não lại chậm tư duy thế chứ! Đôi mắt phượng của Mạc lão phu nhân xẹt nhanh qua tia sáng giảo hoạt, bà cầm tách trà trên bàn đá, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. "Ah, xin lỗi cháu....." Trầm Tịch Dương bất ngờ bị tạt nguyên một tách trà, bộ đồ thể thao màu trắng của cô đã khếnh khoáng vệt nước dài Mạc lão phu nhân áy náy nói, "Cháu thông cảm cho lão bà này, người già cả, tay chân run rẩy...." Trầm Tịch Dương bất đắc dĩ thở dài, "Thôi không sao ạ, về nhà cháu giặt luôn chắc không vấn đề gì." Mạc lão phu nhân lập tức phản bác, "Vậy sao được! Ơn cứu mạng sâu như biển của cháu ta còn chưa kịp báo đáp, sao có để ân nhân của mình ra về với bộ dáng nhếch nhác thế này! Không được, không được, ta cũng có nguyên tắc làm người a!" "Hay là thế này đi, cháu vào phòng tắm thay đồ ra đi, ta mang tạm một bộ đồ cho cháu mặc nhé!" "Thật sự không cần phiền toái vậy đâu bà...." Mạc lão phu nhân khuôn mặt hiện lên vẻ thương tâm sâu sắc, "Thôi cháu đi đi, lão bà này già rồi, chẳng mấy chốc nữa là xuống lỗ, chắc không kịp báo đáp ơn cứu mạng của cháu rồi...." Trầm Tịch Dương, ".................." Cuối cùng cô đành để bà ấy lôi vào phòng tắm thay đồ, Trầm Tịch Dương nhìn bộ đồ trên tay, thật sự có chút hạn hán lời.... Khụ, không biết bảo bối thấy cô trong bộ dáng này sẽ có vẻ mặt gì đây TT Thay đồ xong ra ngoài, Trầm Tịch Dương đã bị Mạc lão phu nhân chèn cho một đống trang bị, chiếc áo chống nắng kín mít từ đầu tới chân a.... "Bé cưng, ngoan, cháu mặc cái này yên tâm ra nắng không sợ bị đen da, bây giờ cũng gần 9h rồi, tia tử ngoại còn có thể làm ung thư da nữa đó. Ta không thể để ân nhân của mình có bất kì ảnh hưởng gì được cả!" Sau đó Mạc lão phu nhân còn tặng kèm thêm cho Trầm Tịch Dương một chiếc khẩu trang, một chiếc kính đen, lại tốt bụng đội mũ ngoài của áo chống nắng lên giúp cô. Trầm Tịch Dương tự nhìn bản thân mình trong gương.... Thế này có khác gì ninja lead trong truyền thuyết đâu? "Bà ơi...." Trầm Tịch Dương đến dở khóc dở cười. Mạc lão phu nhân lúc này đang dỏng tai nghe ngóng động tĩnh dưới nhà do ông lão nhà mình truyền lên. "Đi đi, chúng ta vào bếp, ông mới câu được con cá nặng lắm, chúng ta cùng đi xem...." "Con chưa cần nói gì cả, để ông giải thích..." "Để ta tiễn cháu về luôn nhé!" Trầm Tịch Dương, "..............." Cô còn nhớ mới vừa nãy bà ấy còn sống chết giữ cô lại, giờ lại chỉ hận không thể đuổi cô đi lập tức.... Trầm Tịch Dương rất nhanh hiểu ra vấn đề, chắc do bà ấy không muốn cô làm cháu dâu nữa nên không muốn để cô gặp người cháu trai kia? Trầm Tịch Dương còn đang mải suy nghĩ thì dưới nhà lại vang lên giọng nói gấp gáp của Mạc lão gia, "Ê, thằng nhóc kia, cháu lên lầu làm gì chứ, này này...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]