Mãi không được câu trả lời từ Mạc Tu Nghiêu, rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng xù lông: "Mạc Tu Nghiêu, rốt cuộc anh giấu Khánh Chi đi đâu rồi?" Mạc Tu Nghiêu cảm giác vị trí bị lung lay, hất cằm kiêu ngạo nói, "Vứt xuống cửa sổ rồi!" Gân xanh trên trán Trầm Tịch Dương nổi lên từng vạch. Cô vội vã chạy ra phía cửa sổ nhìn, đối với loại người ngang tàng, không có lý lẽ như Mạc Tu Nghiêu, anh ta có thể làm thật lắm chứ Trầm Tịch Dương cố gắng căng mắt nhìn xung quanh, thật may không có gì, dọa chết cô rồi! "Anh lừa tôi!" Mạc Tu Nghiêu khuôn mặt cao lãnh tỉnh bơ hướng về phía nhà tắm. "Này, anh đứng lại đó! Anh còn chưa nói Khánh Chi đi đâu!" Trầm Tịch Dương đuổi theo, giận dữ nói. Cô không lo lắng sao được, nhỡ chẳng may Bạch Khánh Chi đêm khuya say rượu đi linh tinh, xảy ra chuyện gì đáng tiếc, cô thật không dám nghĩ. Mạc Tu Nghiêu đột ngột dừng lại khiến Trầm Tịch Dương đâm sầm vào tấm lưng rộng của anh, ngay khi cô còn đang choáng, anh siết chặt cái cằm tinh tế chỉ bằng nửa bàn tay của cô, nheo mắt nói, "Em muốn tắm uyên ương?" Trầm Tịch Dương ho khan khù khụ.... Là tắm uyên ương a! Một nam một nữ một bồn tắm......... Bàn tay to lớn của anh lại xoa đầu cô, cưng chiều nói, "Bạch Khánh Chi không sao. Ngoan, hôm nào cao hứng sẽ cho em tắm chung."Trầm Tịch Dương: == ai thèm tắm chung với anh! Súng của bà đâu!!! Bà muốn cho thằng nhãi ba mươi ba tuổi này vài phát!!! *** Bàn ăn bốn người, không khí có chút kì dị. Tiểu Vân hết ngó nghiêng nhìn cô xinh đẹp, lại quay sang phía papa nhà mình, dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người, "Đêm qua hai người ngủ chung sao ạ?" Trầm Tịch Dương còn chưa kịp trả lời thì Mạc Tu Nghiêu đã gật đầu. Lập tức đôi mắt hoa đào của Tiểu Vân sáng long lanh, cô bé liên tục gắp thức ăn vào bát Trầm Tịch Dương. Trầm Tịch Dương có cảm giác thụ sủng nhược kinh, tiểu công chúa sao hôm nay lại nhiệt tình vậy nhỉ? Quả nhiên thức ăn vừa đưa lên đến miệng, Tiểu Vân đã vui vẻ nói, "Cô xinh đẹp cố gắng ăn nhiều chút nha, như vậy mới sinh ra em trai khỏe mạnh, còn món này nữa nè...." Trầm Tịch Dương, "..................." Thực sự nuốt không trôi, cô muốn khóc a TT Vội vã giải thích, "Khụ, Tiểu Vân nghe cô nói, cô và papa con hoàn toàn trong sáng, còn chưa làm loại chuyện kia, không thể nào có em trai hay em gái được." Tiểu Vân chớp mắt ngây thơ hỏi, "Loại chuyện kia là gì ạ?" "................." Cái này cô có thể nói ra sao? Tiểu Vân bắn ra ánh mắt đã hiểu, điệu bộ người lớn nói,"Cô xinh đẹp không cần ngại, chúng ta là người một nhà." Trầm Tịch Dương quay sang nhìn bảo bối cầu cứu- chỉ là bảo bối cúi đầu chăm chú dùng bữa sáng, căn bản không để ý tới cô....... Trầm Huân Khanh biết ngay bà mẹ nhà mình say kiểu gì cũng có chuyện, bé đã sớm cảnh báo rồi! "Cá không ăn muối cá ươn, mẹ không nghe lời bảo bối trăm ngàn mẹ hư!" Trầm Huân Khanh chỉ để lại một câu sau đó rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn không quên lườm lão cha già cảnh cáo, đừng có làm chuyện gì quá phận với mẹ bé! Dùng xong bữa sáng, dù không tình nguyện Mạc Tu Nghiêu vẫn phải đến công ty, ở Mạc thị công việc đã chất như núi chờ anh giải quyết. Trầm Tịch Dương phải đổi một nụ hôn tạm biệt mới moi được từ miệng Mạc Tu Nghiêu chút thông tin về Bạch Khánh Chi, cô ấy đã được Mạc Tu Nhiên đưa đi. Sớm biết như vậy Trầm Tịch Dương khỏi cần lo lắng, nhân phẩm của Nhiên thiếu cũng tốt hơn anh trai anh ta nhiều lắm. Tiết trời mùa hạ trong lành, sáng sớm nắng còn nhẹ, cung cấp vitamin D rất có lợi cho xương cốt, hôm nay cô cũng không cần đến công ty, Trầm Tịch Dương bèn lên kế hoạch tập thể dục buổi sáng. Ngặt nỗi cô nói thế nào bảo bối và Tiểu Vân cũng cứng đầu không đi. "Chúng con còn trẻ, xương cốt tốt, người già như mami mới cần vận động." Người già? Cô cùng lắm mới chỉ hai mươi sáu cái xuân a! Cuối cùng Trầm Tịch Dương đành phải đi một mình, bảo bối và Tiểu Vân dường như không thích cô ở nhà cho lắm! Sau khi đóng Trầm Tịch Dương rời khỏi nhà, bảo bối từ trong phòng lôi ra một đống đồ, thần thần bí bí. Tiểu Vân thúc giục, "Anh trai nhỏ, chúng ta bắt đầu thôi. Nếu không sẽ không kịp mất." "Ừm." **** Cùng lúc đó tại căn hộ kế kế bên. "Chát...." Thanh âm thanh thúy vang lên, chỉ trong nháy mắt trên má Mạc Tu Nhiên đã để lại năm ngón tay. "Cô....." Bạch Khánh Chi khuôn mặt không cảm xúc lấy chăn che kín thân thể mình, lạnh lùng nói, "Cái tát vừa rồi coi như là cái giá đi!" Vừa nói Bạch Khánh Chi vừa đứng dậy, xoay người về phía phòng tắm. Làn nước mát lạnh làm cô dần tỉnh táo, hồi tưởng lại chuyện đêm qua. Cô vốn có một giấc mộng thật đẹp, trong mơ anh ấy vẫn còn sống, còn cầu hôn cô. Sau đó hai người kết hôn sau đó động phòng hoa chúc..... Cảm giác ân ái đê mê đó hết sức chân thực, hóa ra không phải cô nằm mơ- mà là thật! Cô đã lên giường cùng người đàn ông khác.... Bạch Khánh Chi bật cười chua chát, không phải anh ấy, trên thế giới này đàn ông có gì khác nhau đâu chứ? Mạc Tu Nhiên ở ngoài đợi chừng 20 phút vẫn chưa thấy người ra, gọi cũng không thấy trả lời liền phá cửa xông vào. Chỉ thấy Bạch Khánh Chi ngâm mình trong bể nước, khuôn mặt vô hồn không khác gì xác chết, anh luống cuống chạy lại bế cô ra khỏi phòng tắm. "Bạch Khánh Chi, cô điên à? Muốn chết?" "Bạch Khánh Chi, cô tỉnh táo lại cho tôi!" Bạch Khánh Chi đôi mắt dần có tiêu cự, miệng lẩm bẩm, "Tôi sao có đủ tư cách để chết đây? Ngay cả tư cách chết đi để xuống địa ngục cũng không có!" Mạc Tu Nhiên thấy trạng thái của Bạch Khánh Chi không được bình thường thì ôm thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an, "Không sao, cô không đáng chết, không việc gì phải chết. Có tôi đây rồi...." ______________ Ai hóng chuyện tình giữa Bạch Khánh Chi và Mạc Tu Nhiên không:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]