"Sư muội?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của nhị sư huynh.
Trầm Tịch Dương gõ nhẹ vào tai hai phát, tỏ ý mình vẫn ổn.
Huyên tỷ đã gửi sẵn cho cô xem thiết kế, bài trí cụ thể bên trong của căn hộ này, vì thế dù không có ánh đèn nhưng Trầm Tịch Dương có thể dựa vào mô hình trong đầu tự phán đoán hướng đi cho mình.
Liêu Kính Thiên Dương giấu "thứ kia" ở đâu? Đồ vật quan trọng như vậy chắc chắn cô ta sẽ không đem theo bên người đề phòng bất trắc.
Trầm Tịch Dương bắt đầu đi tìm những nơi có khả năng giấu đồ cao như giá sách, sau tấm lịch, hoặc một ngăn kéo nào đó.
Trong nhà Kính Thiên Dương có treo một chiếc đồng hồ côn cơ học, vì không gian quá tĩnh lặng nên có thể nghe thấy tiếng tích tắc, tích tắc của quả lắc cùng tiếng tim đập thình thịch.
Gần hai giờ đồng trôi qua, đồng hồ côn đã ngân một bài ca dài cùng mười hai tiếng đánh liên hồi báo hiệu bây giờ đã là mười hai giờ.
Trầm Tịch Dương cắn răng cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc thì Kính Thiên Dương cô ta giấu thứ đồ quan trọng như vậy ở đâu được chứ? Căn hộ này cô hầu như đã lục tung cả lên.
Chết tiệt, trong nhà lại đóng cửa kín mít, không khí không được lưu thông, nóng bức vô cùng, mồ hôi trên trán Trầm Tịch Dương đã đầm đìa.
"Choang...." Thanh âm tiếng thuỷ tinh vỡ kêu giòn tan phát ra từ phòng bếp khiến trống ngực Trầm Tịch Dương đập lệch một nhịp.
Không lẽ.... trong nhà còn có người?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/1503017/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.