Lại nói Trầm Tịch Dương lúc này đang đứng trước cửa thang máy. Cô thật muốn chửi thề, thang máy vẫn chưa đến! Cô không thể đứng chờ được.... Người kia sẽ đi mất.... Trầm Tịch Dương đành phải chạy cầu thang dành cho người đi bộ. Dù sao với thể lực của cô chạy từ trên tầng 12 xuống cũng không vấn đề gì, có khi còn nhanh hơn đứng đó đợi thang máy đến. Vài phút sau rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng chạy xuống tầng 1. Cô lao thật nhanh ra đường, chiếc Ferrari chỉ còn cách vài chục mét. Mồ hôi trên trán Trầm Tịch Dương đầm đìa, không phải vì mệt mà vì cô nóng lòng muốn xác định danh tính của người kia- có phải là người cô cần tìm hay không.... "Cốc....Cốc...." Trầm Tịch Dương không để ý hình tượng gõ vào cửa kính, nói, "Xin lỗi, tôi có việc gấp cần nhờ. Giúp tôi được không ?" Người bên trong xe lập tức mở cửa, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông hiện ra dưới ánh mắt trời..... Trầm Tịch Dương cả người như bị rút hết sức lực, đó không phải là anh ấy..... Đôi môi của cô đã trắng bệch vài phần, run rẩy nói, "Xin lỗi, là tôi nhầm người...."
Người đàn ông kia lịch sự hỏi lại, "Cô sắc mặt không được tốt lắm, có cần tôi đưa đến bệnh viện không ?" Trầm Tịch Dương lắc đầu, "Cảm ơn anh, tôi còn có việc quan trọng phải làm, thất lễ rồi!" Nói đoạn cô quay lưng đi thẳng. Cô đã sống quá lâu nên sinh ra ảo tưởng rồi chăng ? Anh ấy sao có thể còn sống chứ....? Hi vọng mong manh xa vời a.... Người đàn ông trong xe thần sắc phức tạp nhìn Trầm Tịch Dương đi xa rồi khuất dần, y quay sang nhìn phụ lái, "Đi thôi!" Trầm Tịch Dương còn chưa kịp bước vào phòng thay đồ thì đã bắt gặp Hà Dĩnh Nhi hoảng hốt chạy ra, "Dương tỷ, em...xin lỗi, là em không tốt, em, xin lỗi chị, đều tại em...." "Bình tĩnh, có gì từ từ nói cho chị nghe." Hà Dĩnh Nhi vừa kéo tay cô vào phòng thay đồ, giọng nói tức tưởi, "Khi nãy có người nhờ em mang đồ ra phòng ngoài, em chỉ đi đúng hai phút, khi trở lại thì.... nó đã như thế này...." Trầm Tịch Dương nhìn đuôi váy của mình đã bị vẩy mực, một luồng sát khí dần bảo phủ lấy đôi mắt hoa đào. Hà Dĩnh Nhi trông thấy vậy thì khiếp sợ, cô nàng không tưởng tượng được một người luôn ôn hoà như Dương tỷ lại có vẻ mặt âm trầm đến vậy, "Dương tỷ, em... em xin lỗi, là do em không tốt...." Trầm Tịch Dương lúc này tâm loạn như ma, nào có nghe lọt tai Hà Dĩnh Nhi nói gì. Kẻ nào động vào cô đều phải chết! "Là ai ? Có giỏi thì đứng ra đây cho tôi!" Nghiên Kỳ hung hăng đáp, "Chỉ là cái váy rách có quần làm quá lên như vậy không ? Làm như ai thèm động vào không bằng!" Trầm Tịch Dương cười lạnh, bước nhanh về phía Nghiên Kỳ, cô gằn giọng hỏi, "Là mày phải không ?" Nghiên Kỳ thấy vậy thì trong lòng chột dạ nhưng lại nhớ ra phòng thay đồ không có camera, sợ quái gì chứ ? Cô ả tin chắc Trầm Tịch Dương chẳng làm gì được mình, vênh mặt đáp, "Con điên này mày rống lên gì chứ ? Đã bất tài rồi còn vô dụng, mau mau cuốn xéo khỏi đây đi!" Trầm Tịch Dương chậm rãi nhả ra từng chữ, "Tao ? Cuốn xéo ?" "Vậy để xem mạng mày cứng tới đâu!" Dứt lời bàn tay của cô nhanh như cắt bóp nghẹt lấy cổ họng Nghiên Kỳ không chút lưu tình. Nghiên Kỳ hoảng sợ lùi về phía sau một bước, vô tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Trầm Tịch Dương. Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, giống như quỷ dữ đòi mạng. Người này- là ma quỷ! Nghiền Kỳ muốn mở miệng cầu cứu nhưng cổ họng như bị gọng kìm kẹp chặt, không tài nào phát ra được âm thanh. Cảm giác nóng rát phủ lên ngực, khó thở quá, nếu cứ tiếp tục thế này cô ta sẽ chết mất.... "Ư, ư, ư....." Nghiên Kỳ tựa như con kiến bị Trầm Tịch Dương dẫm nát, không có lấy một tia phản kháng. "Ư, ư.....Cứu.... mạng....." Khó khăn lắm Nghiên Kỳ mới thều thào ra được hai chữ, mặt cô ta lúc này đã đỏ bừng như gấc.
Nghiên Kỳ thở hắt ra từng hơi, "Xin..... cô.... Tha.... Tôi, tôi... không dám.... nữa...." Trầm Tịch Dương cười rộ lên, lúc này trong đáy mắt chỉ còn ý lạnh thấu xương, "Ah, biết sợ rồi ?" Hàn khí ác liệt bủa vây khắp cơ thể Nghiên Kỳ, như muốn nghiền cô ta thành tro bụi. Lúc này Nghiên Kỳ đã thực sự hối hận rồi, cô không nên trêu chọc Trầm Tịch Dương, cô ta không phải là người mà là quỷ atula khát máu. Một Trầm Tịch Dương đã xé rách vẻ mặt hờ hững vô hại để lộ bản chất ngang tàn, máu lạnh từ tận cốt tuỷ. Nếu cứ tiếp tục thế này, Nghiên Kỳ chết là điều không cần nghi ngờ. Một giây cuối cùng thanh âm non nớt, ngọt ngào của bảo bối vang lên trong đầu cô: "Mami chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình, có bảo bối ở đây, bảo bối luôn ủng hộ, ở bên và bảo vệ người...." Phải rồi, cô còn bảo bối, cô phải bảo vệ bảo bối, cô phải ở lại nước X này tìm ra chân tướng, cô không thể giết người. Trầm Tịch Dương, tỉnh táo lại! Mày phải bình tĩnh....... Bàn tay rốt cuộc cũng buông ra, Nghiền Kỳ thân thể xụi lơ ngã trên sàn nhà, khuôn mặt đã trắng bệch không một tia máu. Cô ta ho sù sụ, ra sức hít thở không khí vào cổ, ngay tại thời khắc kia cô ta ngỡ mình sẽ chết thật, cô ta mới biết cái chết đáng sợ như thế nào....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]