Lại nói Trầm Tịch Dương lúc này đang đứng trước cửa thang máy.
Cô thật muốn chửi thề, thang máy vẫn chưa đến!
Cô không thể đứng chờ được....
Người kia sẽ đi mất....
Trầm Tịch Dương đành phải chạy cầu thang dành cho người đi bộ.
Dù sao với thể lực của cô chạy từ trên tầng 12 xuống cũng không vấn đề gì, có khi còn nhanh hơn đứng đó đợi thang máy đến.
Vài phút sau rốt cuộc Trầm Tịch Dương cũng chạy xuống tầng 1. Cô lao thật nhanh ra đường, chiếc Ferrari chỉ còn cách vài chục mét.
Mồ hôi trên trán Trầm Tịch Dương đầm đìa, không phải vì mệt mà vì cô nóng lòng muốn xác định danh tính của người kia- có phải là người cô cần tìm hay không....
"Cốc....Cốc...."
Trầm Tịch Dương không để ý hình tượng gõ vào cửa kính, nói, "Xin lỗi, tôi có việc gấp cần nhờ. Giúp tôi được không ?"
Người bên trong xe lập tức mở cửa, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông hiện ra dưới ánh mắt trời.....
Trầm Tịch Dương cả người như bị rút hết sức lực, đó không phải là anh ấy.....
Đôi môi của cô đã trắng bệch vài phần, run rẩy nói, "Xin lỗi, là tôi nhầm người...."
Người đàn ông kia lịch sự hỏi lại, "Cô sắc mặt không được tốt lắm, có cần tôi đưa đến bệnh viện không ?"
Trầm Tịch Dương lắc đầu, "Cảm ơn anh, tôi còn có việc quan trọng phải làm, thất lễ rồi!"
Nói đoạn cô quay lưng đi thẳng.
Cô đã sống quá lâu nên sinh ra ảo tưởng rồi chăng ?
Anh ấy sao có thể còn sống chứ....?
Hi vọng mong manh xa vời a....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/1503010/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.